Sau khi cưỡng ép nhét ô vào tay đang đeo găng tay của Thẩm Triều Triều, anh trực tiếp xoay người rời đi, đội mưa to chạy về phía nhà mình, tốc độ nhanh đến mức trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng người đâu nữa.
Thẩm Triều Triều cầm ô trong tay còn chưa kịp phản ứng lại, một mình yên lặng ngẩn người nhìn chằm chằm phía trước không có một bóng người nào.
...
Sau khi vất vả về đến nhà, Thẩm Triều Triều bất ngờ ngã bệnh.
Cô liên tục sốt cao mấy ngày, cũng may trong nhà có thuốc dự phòng giúp cô không cần mang nỗi sợ hãi đến bệnh viện.
Đợi đến khi sốt cao rút đi, cuối cùng cô cũng có thể ra khỏi phòng, thời tiết bên ngoài sáng sủa, hương hoa thanh tịnh nương theo gió thổi tới làm tâm trạng người ta cũng tốt hơn vài phần.
Sắc mặt trắng bệch vì ngã bệnh của Thẩm Triều Triều có thêm một nụ cười ngọt ngào.
Cô thích thời tiết đẹp như thế này!
Làm cho tâm trạng người ta vui vẻ.
Chỉ cần Thẩm Triều Triều rời khỏi phòng là sẽ trang bị đầy đủ, hôm nay cũng là tổ hợp áo dài quần dài và khăn quàng cổ.
Cô dời một cái ghế ngồi ở trong viện, tâm trạng ổn định, mấy ngày nay bởi vì ngã bệnh nên cô đã tạm thời quên đi tình huống hiện thực, trái lại sốt cao không những không khiến cô cảm thấy khó chịu mà còn hy vọng có thể kéo dài thêm một ít thời gian.
Cho dù đây chỉ là lừa mình dối người.
Sau khi cố lấy dũng khí ra ngoài nhưng không đạt được kết quả mong muốn, cô trở nên sợ rời khỏi nhà hơn nữa, Thẩm Triều Triều nghĩ, có thể cô sẽ không có dũng khí để rời khỏi nhà lần thứ hai.
Càng sợ gặp người khác.
Trong khoảng thời gian này ngay cả chị Đại Lâm hàng xóm muốn chăm sóc cô cũng đều bị Thẩm Triều Triều từ chối, cô chỉ muốn một mình an tĩnh trốn trong nhà, không gặp ai.
Giống như con vật nhỏ bị thương lặng lẽ liếm láp vết thương.
Hôm nay cuối cùng cô cũng đã khá hơn không ít.
Chỉ là, kế hoạch muốn thay đổi vận mệnh và tự cứu mình đã thất bại, mà trong những hình ảnh đột nhiên xuất hiện kia, hôm nay là lần thứ hai quản đốc Vương Kiến Thiết của xưởng máy móc đến.
Dựa theo sự phát triển ban đầu, Vương Kiến Thiết có đến cũng không gặp được cô, chỉ có thể ở ngoài cửa nói chút lời khiến người ta buồn nôn.
Cô chỉ cần trốn ở nhà và giả vờ không nghe thấy.
Cửa sân đã khóa lại, cô an toàn.
Về phần chuyện sau đó thì sau đó hãy nói! Thẩm Triều Triều nhát gan giơ tay nắm chặt góc áo, bây giờ dũng khí của cô đã biến mất, cô chỉ muốn tạm thời trốn tránh.
''Đồng chí Thẩm Triều Triều, cô có nhà không?''
Đang lúc Thẩm Triều Triều an ủi mình trong lòng, giọng của Vương Kiến Thiết đúng giờ vang lên làm cho Thẩm Triều Triều lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi, chuẩn bị trở về phòng để không nghe thấy.
Nhưng mà, không đợi cô xoay người, chỉ thấy góc tường phát ra tiếng lẹt xẹt, một giây sau, đôi tay của đàn ông bám vào vách tường đang cố gắng trèo vào bên trong.