Cô nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay kia, muốn ngăn cản cơn run rẩy nhưng thất bại.
Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây!
Đối mặt với một Diệp Phương thân thiện, cho dù thân thể Thẩm Triều Triều không thoải mái thế nào thì cô vẫn phải kiên trì chính miệng nói lời tạm biệt với Diệp Phương.
Từ sau khi đột nhiên nhìn thấy tương lai bi thảm đen tối của mình, Thẩm Triều Triều vô cùng quý trọng những người đã dành cho cô ý tốt.
''Chủ nhiệm Diệp, xin lỗi, quấy rầy... Cô... Tạm biệt, tôi phải đi đây...''
Nói xong, Thẩm Triều Triều không đợi Diệp Phương mở miệng đã cúi người thật thấp, sau đó trực tiếp lao ra khỏi cánh cửa mở rộng, rời khỏi nhà họ Cố, chạy nhanh trong mưa to.
Đối với Thẩm Triều Triều mà nói, hôm nay vô cùng dài.
Từ sợ hãi đối với tương lai đến dấy lên hy vọng, cố gắng tự cứu mình nhưng hy vọng lại tan vỡ, chuyện này làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.
Bây giờ cô chỉ muốn về đến nhà, khóa cửa lại, nằm vào trong chiếc chăn mềm mại ấm áp, nhanh chóng để mình rơi vào giấc mộng, quên đi hết thảy trong hiện thực.
Mà bên phía nhà họ Cố, Diệp Phương nhìn thấy bóng lưng Thẩm Triều Triều quyết tuyệt rời đi khiến bà lo lắng đi tới đi lui tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài viện, lông mày cau đến độ sắp biến thành một chữ Xuyên.
Khiến Cố Kỳ Việt mất hứng bĩu môi, nói thẳng: "Mẹ, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy, nhìn mẹ quan tâm đến cô ta như vậy còn tưởng rằng cô ta là con gái của mẹ đấy, mẹ quên mất đứa con trai ruột này rồi!"
Lời này khiến Diệp Phương nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Cố Kỳ Việt, mẹ không nói nhưng không có nghĩa là mẹ không biết chuyện con lại vào đồn công an.''
"..."
Nghe thấy ba chữ đồn công an, Cố Kỳ Việt bực bội giơ tay vò tóc, sau đó thành thật ngậm miệng lại.
Đồng thời anh giơ tay cầm lấy chiếc ô đặt ở cạnh cửa, trực tiếp đi ra ngoài, không đợi Diệp Phương hỏi thì anh đã chủ động mở miệng: "Con đi đưa ô cho người phụ nữ kia, đỡ cho người phụ nữ họ Diệp nửa đêm đau lòng ngủ không yên.''
Cố Kỳ Việt giơ tay vẫy vẫy, ỷ vào chiều cao và chân dài mà phân biệt dấu chân mới dọc đường, nhanh chóng đuổi theo Thẩm Triều Triều.
Lần này anh không mở miệng nói những lời khó nghe nữa, mà trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo Thẩm Triều Triều.
Động tác trên tay anh không nhẹ không nặng, lập tức kéo người ta ngã vào cây phía sau, anh cũng nhanh chóng tới gần, một tay chống lên thân cây bên tai Thẩm Triều Triều, cúi đầu nhìn cô gằn từng chữ nói: "Mặc kệ rốt cuộc cô có mục đích gì, đừng để tôi nhìn thấy cô tiếp cận mẹ tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.''
Khi nói chuyện, hai người cách nhau gần nhau, có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Thẩm Triều Triều bị cảnh cáo chỉ cảm thấy lưng bị va chạm rất đau đớn, nhưng lần này cô không khóc, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Cố Kỳ Việt, trịnh trọng nói: "Chủ nhiệm Diệp... là người tốt... Tôi... không muốn làm gì bà ấy cả!"
''Tốt nhất là như vậy, được rồi, đi đi!''
Nghe cô nói như thế, Cố Kỳ Việt cười cười, cũng không nói tiếp nữa.