Thập Niên 70: Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 42

Trước Sau

break
Sau khi hai người đính hôn, sân nhà họ Tạ đã được xây lại, lúc đó Hồ Yến Hoa có nhiều ý kiến ​​nên rất quen thuộc với nơi này, bà đi vào bếp làm một bát nước đường đỏ cho Lâm Tú Quyên.
Lâm Tú Quyên uống nước đường đỏ xong, thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Hồ Yến Hoa thì khó hiểu hỏi: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?"
Hồ Yến Hoa nhìn Lâm Tú Quyên, nhỏ giọng nói: "Mẹ chỉ nghĩ lúc trước con nói không vội tái hôn cũng đúng, dù sao cuộc sống bây giờ của con ở nhà họ Tạ còn tốt hơn trong thôn một phần."
Lâm Tú Quyên bắt đầu quan tâm, nhưng chỉ đi vào bếp đã phát hiện cô sống tốt hơn trong thôn một phần, vì thế tò mò mở miệng hỏi: "Hơn một phần thế nào ạ?"
Hồ Diên Hoa lườm cô, thấy trên môi cô vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, không nhịn để đưa tay gõ gõ trán cô: "Chưa kể mấy con cá khô to của con trong ngăn tủ, mà cả phích nước nóng, cả đại đội Tây Lĩnh này ngoài con ra còn nhà nào có nữa?"
Lúc này Lâm Tú Quyên mới nhớ ra, phích nước nóng ở niên đại này là một vật đắt tiền, có tiền cũng chưa chắc mua được, cặp phích nước ở nhà là do Tạ Viễn Chí lấy được nhờ quan hệ khi kết hôn. 
Hồ Yến Hoa không khỏi thở dài, bây giờ Tú Quyên đã nghĩ thông suốt, nếu con rể con sống thì tốt, vậy cuộc sống sau này của Tú Quyên nhà bà sẽ rất đáng ghen tị. Nhưng lại nhanh chóng tự an ủi mình, mía không ngọt hai đầu, làm người không được quá tham lam, bà vươn tay vỗ vỗ lưng Lâm Tú Quyên: "Con lên giường nghỉ ngơi đi, mẹ về gọi anh hai con qua."
Sau khi Hồ Yến Hoa rời đi, Lâm Tú Quyên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nghĩ lần sau vào thành phố nên mua chút đồ dinh dưỡng, cô không muốn tháng nào cũng phải trải qua cơn đau này. 
Hai nhà cách nhau không xa, Lâm Tú Quyên rất nhanh đã nghe thấy giọng Lâm Văn Dương ngoài cửa truyền vào: "Tú Quyên không sao chứ."
"Chỉ cảm lạnh thôi, ngủ một giấc là khỏi " Giọng Hồ Yến Hoa cũng càng ngày càng gần.
Trong lòng Lâm Tú Quyên ấm áp, cả nhà nguyên thân đều đối xử với cô rất tốt, sau này cô cũng sẽ đối xử với bọn họ thật tốt.
Lâm Văn Dương đến phòng Lâm Tú Quyên thăm cô một chút, xác nhận cô không sao rồi mới đi đến sân sau, Lâm Tú Quyên vốn định nằm một lúc rồi dậy, kết quả nhắm mắt một lúc lại ngủ thiếp đi.
Tạ Viễn Hướng và Tạ Viễn Đình đi học về thì nghe thấy tiếng động ở sân sau, nhìn thấy hành động của Hồ Yến Hoa và Lâm Văn Dương liền nhanh chóng hiểu ra bọn họ đang khai phá đất hoang.
Thật ra Tạ Viễn Hướng đã từng đề xuất việc khai mở đất hoang ở sân sau để trồng rau không lâu sau khi Lâm Tú Quyên, nhưng bị cô trực tiếp từ chối nên không nhắc tới nữa. Nhớ tới những thay đổi gần đây của Lâm Tú Quyên, cậu chợt cảm thấy nhẹ nhõm, vẫy tay với Tạ Viễn Đình: "Lát nữa em nấu cơm nhé, anh đi giúp đỡ."
Hồ Yến Hoa nghe vậy vội vàng vẫy tay với Tạ Viễn Hướng: "Viễn Hướng, cháu đừng qua đây, có thím với anh Văn Dương là đủ rồi."
Nhìn Tạ Viễn Hướng bên cạnh mím môi vung cuốc, Hồ Yến Hoa đột nhiên nhớ tới lời nói của Lâm Tú Quyên ngày hôm đó, cô nói anh em nhà họ Tạ đều là người biết ơn, có một người anh trai như Tạ Viễn Chí thì phẩm hạnh của hai em không thể xấu, Tú Quyên nuôi bọn họ một năm, cho dù sau này có tái hôn vẫn có hai người giúp đỡ, nghĩ thế nào Tú Quyên nhà bà cũng không lỗ. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc