Hai người trong lòng có ý nghĩ khác nhau nên năn nỉ Lâm Ái Quốc cho ở phòng riêng, thanh niên trí thức vốn có thể sống riêng sau khi kết hôn, cho dù Lâm Ái Quốc không thích Chu Thần, thì cũng không làm khó xử anh ta trong hôn lễ.
Cuộc hôn nhân của Chu Thần và Từ Thiến cũng khiến Hồ Yến Hoa cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, vào ngày bọn họ thiết rượu, Hồ Yến Hoa còn đặc biệt tới nhà họ Tạ.
Lâm Tú Quyên nhìn giỏ rau trong tay Hồ Yến Hoa, cười chào đón: "Mẹ, mẹ đến mang đồ ăn cho con à?"
"Đúng vậy, phải nói khoảng đất rộng ở sân sau nhà các con nên khai khẩn trồng rau đi thôi." Hồ Yến Hoa nhìn nhìn sân sau nhà bọn họ.
Lâm Tú Quyên cầm giỏ rau đến cửa phòng bếp, bình tĩnh nói: "Con cũng đang có ý tưởng này, còn tính toàn tìm ngày nhờ anh hai đến giúp nữa."
"Vừa vặn hôm nay nó không đi làm, để tí mẹ về bảo nó qua đây." Hồ Yến Hoa vội vàng nói.
Lâm Tú Quyên thấy Hồ Yến Hoa mang rau đến hình như không có ý định rời đi, mới ý thức được chắc hẳn bà không chỉ đến đưa đồ, thế là kéo bà vào trong phòng mình: "Mẹ, mẹ tới đây có việc gì sao?"
Hồ Yến Hoa liếc nhìn cô, thấy sắc mặt cô bình thường, thế là thử nói: "Có biết hôm nay là ngày gì không?"
Lâm Tú Quyên không khỏi nhíu mày, suy nghĩ tính toán hồi lâu, không phải sinh nhật của ai, đầu thất của Tạ Viễn Chí cũng đã qua, cuối cùng mờ mịt lắc đầu: "Con thật sự không biết hôm nay là ngày gì."
Hồ Yến Hoa nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, khoé môi càng cong hơn, giọng điệu bình thản: "Cũng không phải ngày gì quan trọng, chỉ là ngày Chu Thần kết hôn với nữ thanh niên trí thức kia thôi, cha con cũng được mời, còn cầm mười mấy quả trứng gà qua nữa." Nói đến việc mang trứng gà, Hồ Yến Hoa vẫn cảm thấy hơi đau lòng.
Cuối cùng Lâm Tú Quyên đã hiểu mục đích Hồ Yến Hoa đến đây hôm nay, cô không nhịn được bật cười: "Mẹ, mẹ vẫn không tin những gì con nói lần trước à?"
Hồ Yến Hoa vỗ vỗ mu bàn tay cô, giọng điệu vui mừng: "Mẹ tin, mẹ tin, sao mẹ lại không tin con chứ."
Lâm Tú Quyên khẽ hừ một tiếng: "Mẹ tin mà còn cố ý tới đây hỏi thăm, được rồi, con biết mẹ cũng chỉ lo lắng con mê muội, mẹ yên tâm, lần này con nghĩ kĩ rồi."
Ý cười trong mắt Hồ Yến Hoa càng thêm rõ ràng: "Ừm, mẹ tin tưởng con, bây giờ mẹ về gọi anh hai con qua, hôm nay ba người chúng ta phải khai khẩn đất sân sau."
"Hôm nay phải làm luôn ạ?" Hôm nay Lâm Tú Quyên đến tháng, cả người mệt đến mức không muốn xuống đất vung cuốc.
"Trồng càng sớm mới có thể thu hoạch sớm, sao, con không vui à?" Hồ Yến Hoa hơi bất mãn lườm cô một cái.
Lâm Tú Quyên cười khổ: "Không phải, hôm nay con tới tháng, không muốn hoạt động nhiều."
Trước đây Lâm Tú Quyên chưa từng bị đau bụng kinh, nhưng nguyên chủ bị lạnh từ nhỏ, mỗi khi đến tháng là lại đau bụng âm ỉ, tuy không nặng lắm, nhưng cũng đủ khiến người ta khó chịu, vì chuyện này mà cô phải hoãn việc lên thành phố.
Hồ Yến Hoa biết cô đến tháng bị đau bụng nên kéo cô vào nhà chính: "Uống nước đường đỏ chưa, đến tháng thì để mẹ với anh hai làm, con phải ngoan ngoãn nằm trên giường."
"Như vậy không được đâu." Lâm Tú Quyên thật sự ngượng ngùng.
Hồ Yến Hoa trừng mắt lườm cô: "Con là con gái ruột của mẹ, em gái ruột của thằng hai, ngại cái gì, chỉ cần con giữ được đầu óc tỉnh táo, cho dù mỗi ngày phải tới làm việc cho con mẹ cũng sẵn lòng."