Thập Niên 70: Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 32

Trước Sau

break
Ngay cả những người sống trong chuồng bò cũng biết tin này, Tống Ngọc Mai nghe xong không khỏi thở dài: "Cả nhà Tú Lệ cũng thật khổ, cũng may con bé có thể vực dậy, nếu lần này yếu ớt chịu đựng thì chắc sẽ bị bắt nạt cả đời." 
Cố Viễn Thần cũng khen ngợi: "Là một đứa trẻ quyết đoán."
Cố Minh Trác nhìn chằm chằm túi thuốc bắc trước mặt, nhớ lại ánh mắt có chút ngượng ngùng của cô gái hôm đó, lại nghĩ tới sự cứng cỏi vừa rồi của cô ấy, lần đầu tiên Cố Minh Trác tò mò với người khác giới.
Trương Vĩnh Phương và những người khác trở về mới biết tin tức bị truyền khắp nơi, tuy rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có Lâm Tú Mỹ nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng oán hận nói, Lâm Tú Lệ, lần này lại là Lâm Tú Lệ hủy hoại thanh danh nhà bọn họ, nghĩ đến ánh mắt của những người kia trên đường trở về, cô ta siết chặt đầu ngón tay, quyết định để Lâm Tú Lệ nếm trải cảm giác như vậy.
Chia nhà theo ý muốn, còn lấy được không ít đồ từ phòng ba, tâm trạng của Lâm Tú Lệ rất vui vẻ, chỉ cần chia nhà, cô ấy có thể thoải mái công khai lấy đồ trong nông trại ra, cũng không cần phải bận tâm giải thích quá nhiều cho người khác.
Ngoại trừ Lâm Ái Dân càm thấy hơi nặng nề, những người khác đều nở nụ cười trên mặt, đặc biệt là Chu Vân Hoa, sau khi biết đã thật sự chia nhà, cảm giác đau bụng lúc trước cũng không còn nữa, quả nhiên là người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái.
Không cần lo lắng về Trương Vĩnh Phương và phòng ba, hơn nữa vỗn dĩ đang ở thành phố, Lâm Tú Lệ nhanh chóng tìm cớ rời bệnh viện đến chợ đen, cơ thể của Chu Vân Hoa thật sự cần được bổ sung dinh dưỡng, còn có Tống Ngọc Mai bên kia nữa, không biết bà ấy uống thuốc lần trước bệnh viện kê có hiệu quả không?
Lúc Lâm Tú Quyên đang ngủ gà ngủ gật trong nhà kho, một bóng đen bao trùm đầu cô, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Thần, cô lạnh lùng nói: "Anh tới đây làm gì?"
Hình như Chu Thần không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, dịu dàng nói: "Đương nhiên là tới thăm em rồi, Tú Quyên, ngày mốt chúng ta cùng nhau vào thành phố đi."
Trên môi Chu Thần luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, chắc chắn cô sẽ không từ chối, dù sao em họ cô cũng nói, bây giờ cô lạnh nhạt với mình là vì tức giận với biểu hiện lúc trước của mình, quan trọng nhất là đợi một trăm ngày nữa, người mai mối cô sẽ càng ngày càng nhiều, nghĩ đến tiền trợ cấp trong tay cô, Chu Thần nhất định phải giành lấy bằng được. 
Lâm Tú Quyên không biết người này lấy đâu ra tự tin, nếu cô đã đảm bảo trước mặt Hồ Yến Hoa thì tất nhiên sẽ làm được, trong mắt cô ngập tràn lạnh lẽo nhìn người đối diện, giọng điệu giễu cợt: "Thanh niên trí thức Từ có biết anh tới tìm tôi không, hay là cô ta bày mưu cho anh tới đây?"
Sự hoảng loạn trong lòng Chu Thần vụt qua, làm sao Lâm Tú Quyên lại biết chuyện của mình với Từ Thiến, anh ta nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, giọng điệu nuông chiều và bất lực: "Tú Quyên, anh không liên quan gì đến thanh niên trí thức Từ, chỉ là cùng là thanh niên trí thức nên thường xuyên liên lạc thôi." 
Lâm Tú Quyên cúi đầu, chán nản nhìn đầu ngón tay mình, phía trên có phần màu trắng hình lưỡi liềm, xem ra sức khỏe của cô hiện tại rất tốt, nghe thấy lời ngụy biện của Chu Thần, cô cười nhẹ một tiếng, bước lên phía trước, nhỏ giọng nói: "Không có gì à, vậy chẳng lẽ chuyện chui vào bụi cây là giả sao? Anh nói xem, nếu tin tức bị truyền ra ngoài, có phải thanh niên trí thức Từ sẽ bị người ta gọi là giày rách không?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc