Lâm Tuyết Quân nhớ hồi nhỏ lúc đó ngành logistics chưa phát triển, kinh tế mới chớm phát triển gia đình cô thường xuyên phải trải qua cả mùa đông không được ăn một miếng rau xanh nào, chỉ biết sống dựa vào thịt, khoai tây và các loại củ khác, cùng với các loại thực phẩm khô dự trữ từ mùa thu, huống chi là ở đây, thời điểm gần 60 năm trước.
Vùng biên giới, khu vực chăn nuôi quả thực là nơi vất vả nhất, đến con lừa cũng phải chịu thua.
Cô hít một hơi thật sâu. Sau mấy ngày nằm trên giường Lâm Tuyết Quân, người vốn đã ít nghĩ đến chuyện quay về thời đại của mình bỗng nhiên kiếm được một khoản tiền lớn 5 hào liền quyết định vực dậy tinh thần, phấn đấu tiến lên.
Kiếm tiền! Kinh doanh! Cải thiện cuộc sống!
Ăn thịt! Ăn thịt! Cô muốn được ăn thịt!
Với quyết tâm đó Lâm Tuyết Quân mặc áo khoác quân đội, khoác thêm chiếc áo da cừu mà đội trưởng tặng cho, đội mũ lông mềm mại, ngẩng cao đầu, đẩy cánh cửa gỗ dày nặng nề được bọc bằng sắt đen ra.
Chân trái giẫm lên lớp tuyết trắng trước cửa phát ra tiếng ken két giòn tan.
Ánh nắng chói chang, tuyết trắng phủ kín trời đất khiến cô không thể mở mắt ra nổi.
Lâm Tuyết Quân nheo mắt, bước từng bước chân nặng nhọc bước ra khỏi sân, hít một hơi không khí trong lành mát rượi, lồng ngực tràn đầy sảng khoái, cơ thể như được gột rửa, sạch sẽ, tinh khôi.
Bầu trời xanh ngắt, đẹp đến mức không chân thực, cao vời vợi, tuyệt đẹp.
Trên bầu trời bao la không một gợn mây nhưng bốn bề đều là mây trắng.
Cây thông trước cửa phủ đầy sương giá và tuyết, được trang điểm lộng lẫy như thể chỉ có trong truyện cổ tích.
Tuyết được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, lấp lánh như dát bạc, giống như tấm thảm đá quý trải dài khắp mặt đất. Chỉ có thiên nhiên mới có thể tạo nên một tuyệt tác như vậy.
Ven chân núi, trên những bãi đất tránh gió bên bờ thảo nguyên, những căn nhà gạch mái ngói và những túp lều Mông Cổ được dựng lên san sát, xen lẫn là những dãy chuồng trại rộng lớn.
Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy những làn khói bếp bốc lên từ những mái nhà phủ đầy tuyết trắng xóa.
Cúi đầu xuống, một chuỗi dấu chân hình bông mai do những chú chó lớn để lại kéo dài về phía trước.
Đây là lần đầu tiên mọi người được chiêm ngưỡng thảo nguyên quang đãng sau cơn bão tuyết, ai nấy đều ngẩn ngơ trước khung cảnh tuyệt đẹp này, chỉ biết tham lam ngắm nhìn, quên cả bước đi, quên cả giá lạnh.