Lát nữa dọn đường xong tiện thể đến nông trường hỏi thăm tình hình cụ thể của đồng chí Lâm Tuyết Quân, xem có phải là gia truyền hay không.
Sau khi đại đội trưởng xoay người bước ra ngoài Lâm Tuyết Quân mới lau mồ hôi. May mà tối qua không phải là phẫu thuật.
Dù sao thì đỡ đẻ cũng không cần động dao kéo, đều là kỹ thuật kiểm tra bằng tay, nói là học từ trong sách cũng không phải là không được.
Nếu phải trực tiếp động dao kéo thì khó nói lắm.
Lâm Tuyết Quân sờ cằm. Xem ra phải che giấu trình độ học vấn và kỹ thuật của mình một thời gian, tạo dựng lòng tin trước khi có thể tự do thể hiện tài năng.
Y Tú Ngọc đứng bên cạnh, đến lúc này mới có cơ hội chen vào, vội vàng tiến lại gần Lâm Tuyết Quân, cắn môi, ngẩng đầu nhìn cô: “Đồng chí Lâm, cho tôi xem tờ 5 hào của cô được không?”
“Được chứ.” Lâm Tuyết Quân lấy tờ tiền ra đưa cho Y Tú Ngọc, đồng thời nói nhanh: “Xem một lần 2 xu.”
“Hả?” Y Tú Ngọc giật mình, hoảng đến mức tay run lên.
“Nói đùa thôi, haha.” Lâm Tuyết Quân nhìn cô gái 15 tuổi ngây người, không nhịn được cười.
“Haha...” Y Tú Ngọc hết sợ, cũng bật cười theo: “Tôi còn chưa được nhận lương bao giờ. Trước đây mẹ tôi đưa tiền, tem phiếu cho tôi đi mua đồ, thường thì chỉ đưa 1, 2 hào. Không biết bao giờ tôi mới kiếm được 5 hào nhỉ... Cuối tháng này chúng ta được lĩnh lương phải không?”
Lâm Tuyết Quân vừa nghe thanh niên trí thức trò chuyện vừa nhìn Y Tú Ngọc đang vừa cười vừa ngắm nghía tờ 5 hào, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch cho sự nghiệp tương lai của mình ở đại đội sản xuất số 7, công xã Hô Sắc Hách.
Bây giờ là những năm 60, thanh niên trí thức còn phải ở lại nông thôn khoảng mười, hai mươi năm nữa. Hiện tại ở đây ăn không ngon, mặc không ấm, chỗ ở lạnh lẽo, đồ dùng thiếu thốn, cứ sống như vậy suốt hai mươi năm thì khổ sở lắm.
Cô phải nghĩ cách cải thiện chế độ ăn uống và điều kiện sống.
Nhưng mà, thảo nguyên Hô Sắc Hách Bối Nhĩ tuy đẹp nhưng mùa đông kéo dài đến nửa năm, mùa hè chỉ nóng nực đúng một tháng. Mùa đông nhiệt độ có thể xuống tới âm 40 độC, gió thổi trên thảo nguyên không có gì cản trở, gió luồn qua rừng cây có thể thổi bay người. Trên mảnh đất này, chết cóng là chuyện thường xuyên xảy ra... Con người còn phải chật vật sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt như vậy, rau quả và cây trồng càng khó có thể bén rễ.