Mặc dù đã được Mục Tuấn Khanh chế biến lại nhưng bánh bao vẫn cứng đến mức có thể khiến vòm miệng của người ta trầy xước. Cháo thì loãng toẹt, chỉ có vài hạt gạo trắng, còn lại chủ yếu là ngô xay còn nguyên hạt, chưa được ninh nhừ. Dưa muối chua thì mặn đến mức chỉ cần một miếng nhỏ cũng đủ xơi hết nửa bát cháo.
Tất cả đều khó nuốt nhưng các thanh niên trí thức chỉ cúi gằm mặt ăn, không một lời phàn nàn.
Lâm Tuyết Quân thầm nghĩ, chờ tuyết tan đường thông, đội sản xuất sẽ cử người đến trạm xá mua thêm lương thực, khi đó bữa ăn của họ có thể sẽ được cải thiện đôi chút... Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Y Tú Ngọc ngồi gần cửa nhất đứng dậy đi mở cửa, cô ta nhìn thấy một chiếc nồi nhôm nhỏ đặt trước cửa, ngẩng đầu lên thì chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang chạy vụt đi. Người này mặc áo choàng Mông Cổ, đầu đội mũ lông cừu hình tam giác, bước chân nặng nề lún sâu trong tuyết, đầu cũng không ngoái lại.
“Ai đấy?” Mọi người trong nhà đồng thanh hỏi.
“Không biết...” Y Tú Ngọc vừa bê chiếc nồi nhôm vào nhà, vừa đóng cửa lại, ngập ngừng nói: “Hình như là anh chủ trại chăn nuôi tối qua có con bò bị khó sinh ấy.”
“Anh Ô Lực Cát ấy hả?” Lâm Tuyết Quân vừa hỏi Y Tú Ngọc vừa bóp chiếc bánh bao cứng như đá trong tay.
“Chắc vậy, người ta chạy đi nhanh quá, chỉ để lại cái này.” Y Tú Ngọc giơ chiếc nồi nhôm nhỏ lên, cảm nhận được chất lỏng bên trong sóng sánh qua lại: “Hình như là nước.”
Lâm Tuyết Quân đặt chiếc bánh bao xuống, tiến đến bên cửa sổ phủ đầy băng sương, nheo mắt nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một màu trắng xóa, không thấy bóng dáng ai.
“Làm sao vậy?” Mạnh Thiên Hà xoay người lại, tò mò hỏi.
Lâm Tuyết Quân nhận lấy chiếc nồi, mở nắp ra. Nhìn thấy chất lỏng màu trắng sữa bên trong mắt cô sáng lên, mừng rỡ reo lên: “Sữa bò!”
Vụt một tiếng, tất cả các thanh niên trí thức đều đứng bật dậy đồng loạt nhìn vào chiếc nồi, ánh mắt sáng quắc như thể đang phát sáng. Nước ứa ra từ khóe miệng của họ nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, họ ngượng ngùng ngồi xuống.
“Chắc chắn là anh Ô Lực Cát tặng cho đồng chí Lâm rồi.”
Mục Tuấn Khanh gật đầu: “Vừa hay để cô bồi bổ sức khỏe.”
“Đúng rồi, ngần này sữa, đồng chí Lâm uống phải mấy ngày mới hết.” Một thanh niên trí thức khác nuốt nước miếng đánh ực một cái, sau đó vội vàng quay đi chỗ khác, tỏ vẻ mình không hề thèm muốn sữa bò.