Thời buổi này bệnh Brucella hình như vẫn còn khá phổ biến, bệnh Brucella ở dê do diễn biến nặng nên dễ phát hiện, còn bệnh Brucella ở bò thường nhẹ hơn, dễ bị bỏ qua.
Đây là bệnh truyền nhiễm từ động vật sang người, nếu con người mắc phải sẽ bị sốt, đau nhức, ảnh hưởng đến hệ thống sinh sản gây vô sinh, hơn nữa rất khó chữa trị dứt điểm, nhiều người càng về già càng đau đớn, khổ sở vô cùng.
Bò mắc bệnh Brucella thường có mật độ vi khuẩn ở âm đạo cao nhất.
Nếu không có găng tay của Vương Anh, bảo cô thò tay vào âm đạo của bò e là cô cũng không dám làm.
“Cô có thể đeo nó để cứu bò, thật là quá tuyệt vời, đó là sứ mệnh của nó! Là vinh quang của nó!” Vương Anh cười lớn, sau đó vội lấy tay che miệng vì bị gió lạnh tạt vào mặt, vẫy tay chào Lâm Tuyết Quân và mọi người rồi chạy vụt vào màn đêm.
Biến sầu mi thành nụ cười rạng rỡ, đó mới là nghệ thuật.
Trở về căn nhà gạch mái ngói, những thanh niên trí thức bị luồng khí nóng bên trong làm cho rùng mình.
Mục Tuấn Khanh và những người khác nồng nhiệt mời đại đội trưởng vào nhà.
“Nhìn cậu bận rộn kìa, đi rửa mặt đi, không cần phải tiếp đón tôi đâu.”
Đại đội trưởng vỗ vai Mục Tuấn Khanh, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh căn phòng.
Lâm Tuyết Quân cũng chạy theo rửa mặt, cẩn thận rửa lại cánh tay và bàn tay của mình.
“Ôi chao, chỉ còn chút củi này thôi à, để tôi bảo người mang thêm đến.” Đại đội trưởng đi một vòng quanh nhà, không ngồi xuống cũng không nhận cốc nước mà Y Tú Ngọc đưa. Nhìn thấy số củi ít ỏi dưới bếp lò, ông ấy nhíu mày định bước ra ngoài.
Vừa mở cửa, ông ấy đã va phải một người, hóa ra là Ô Lực Cát. Nhìn xuống, chẳng phải trong tay người chăn nuôi đang ôm một bó củi lớn sao.
“Chúng ta nghĩ giống nhau đấy.” Đại đội trưởng cười lớn, vội vàng mở cửa cho Ô Lực Cát vào nhà.
Ô Lực Cát có chút rụt rè bước lên một bước, cúi đầu nhìn thấy nền nhà xi măng trong căn nhà gạch của thanh niên trí thức tuy đơn sơ nhưng được quét dọn sạch sẽ, lại nhìn xuống đôi giày của mình dính đầy phân bò, bùn đất và tuyết, ông ấy lại rụt chân lại. Cúi người đặt bó củi đã được chẻ nhỏ xuống đất, ông ấy ngẩng đầu nhìn vào trong nhà sau đó nhìn đại đội trưởng, không nói gì mà vội vàng bỏ đi.
Như thể sợ bị cảm ơn vậy.
“Này...” Đại đội trưởng thấy không gọi được ông ấy, liền đóng cửa lại.