Lâm Tuyết Quân đứng trong chuồng bò, chào tạm biệt từng người, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Thì ra đây chính là cảm giác được tôn trọng, được ghi nhận, được biết ơn và yêu mến.
Dòng suối ấm áp len lỏi trong tim cô, sưởi ấm tâm hồn. Cô cuộn chặt chiếc chăn con, kéo cao cổ áo, che đi gò má ửng hồng.
Trong căn chuồng bò tối tăm không một bóng đèn điện, đôi mắt Lâm Tuyết Quân lại sáng long lanh lạ thường.
...
Khi mọi người lần lượt rời đi, hơi ấm trong chuồng bò cũng theo đó mà giảm dần.
Lâm Tuyết Quân khẽ rùng mình, quay sang dặn dò Ô Lực Cát:
“Tôi có đặt thuốc kháng sinh vào tử cung của bò mẹ để tránh nhiễm trùng. Anh cứ để bò mẹ liếm láp bê con, cũng nên để nó ăn hết số nước ối và dịch nhầy còn dính trên cỏ khô như vậy sẽ giúp bò mẹ nhanh chóng sổ nhau thai. Sau khi nhau thai đã ra hết thì đừng cho bò mẹ ăn ngay, hãy thái nhỏ rồi mới cho ăn, như vậy sẽ tránh được tình trạng rối loạn đường tiêu hóa dẫn đến đầy bụng, chướng hơi... Hơn nữa, nhau thai còn giúp bò mẹ bổ sung axit amin, protein và nhiều dưỡng chất khác. Anh cũng cần chú ý đến tình trạng của bê con, nếu sau khi được bò mẹ liếm khô mà vẫn chưa đứng dậy được thì hãy vắt sữa non cho nó uống để bổ sung dinh dưỡng, tăng cường sức đề kháng, như vậy nó mới có thể tự đứng dậy bú mẹ được. À, còn nữa, cần phải giữ ấm cho bê con, có thể lót thêm cỏ khô, đồng thời chú ý đừng để bò mẹ giẫm lên nó...”
Cô dặn dò một hơi dài khiến đại đội trưởng nhăn nhó cả mặt mày. Khi dịch lại cho Ô Lực Cát, ông ấy lược bỏ hết lý do và chỉ giải thích những điều cần lưu ý.
Lâm Tuyết Quân phì cười, tiếp tục giả vờ như mình không hiểu.
“Được rồi, đã mấy tiếng đồng hồ rồi, mọi người đều mệt mỏi cả rồi, tôi đưa mọi người về nghỉ ngơi thôi.” Đại đội trưởng dang rộng cánh tay, chào tạm biệt gia đình Ô Lực Cát sau đó dẫn 8 thanh niên trí thức về phía căn nhà ngói nơi họ sinh sống.
Y tá Vương Anh cất găng tay vào túi thuốc, quấn chặt khăn quàng cổ, chạy theo sau, sánh bước cùng Lâm Tuyết Quân. Cô ấy hào hứng nói: “Đồng chí Lâm, cô giỏi thật đấy! Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi, cô còn giỏi hơn cả giáo viên của chúng tôi nữa.”
“Cũng phải cảm ơn cô đã cho tôi mượn găng tay.” Lâm Tuyết Quân nhớ đến đôi găng tay, vội vàng nói lời cảm ơn.