Thao Túng Đại Lão: Sống Sót Trong Tầng Hầm Ngầm

Chương 18

Trước Sau

break

Trong tầng hầm ngầm không cần phải quá phân biệt ban ngày hay ban đêm, cứ tỉnh ngủ là ban ngày, mệt nhọc buồn ngủ thì là về đêm, đợi dưới tầng hầm ngầm càng lâu, quan niệm thời gian cũng dần mờ mịt, có lẽ do không biết sống chết trước mắt nên nếu càng biết rõ thời gian, sẽ càng trở nên tuyệt vọng.

Tùy ý cầm theo ổ bánh mì, Nguyệt Nha cẩn thận mở cửa, chuẩn bị ra khỏi phòng ăn, ăn xong chạy bộ làm nóng người, chờ Lục Mẫn Chi tỉnh lại rồi tiếp tục tập luyện.

Không ngờ vừa mở cửa, đã phát hiện một cô bé ngồi xổm trước cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô bé lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lộ ra.

Nguyệt Nha đoán rằng nhiều lắm chỉ 11 tuổi, nhìn sơ qua cô bé thật sự quá nhỏ gầy, gương mặt to bằng bàn tay không có miếng thịt dư nào, làn da vàng như nến vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng, quần áo nhăn nhúm bẩn thỉu, vạt áo còn có mấy chỗ rách, ngồi chồm hổm ôm đầu gối dựa vào tường, đôi chân chẳng có giày mang.

Nếu như trước tận thế, Nguyệt Nha cho rằng cô chỉ biết cảm thấy ăn mày đáng thương, còn hiện giờ, chỉ cảm thấy thì quá tầm thường, trong tầng hầm ngầm này có người nào không bị ức hiếp chật vật như thế, thân mình trước đó còn phải đối mặt với phân thây xẻ thịt.

Cằm cô bé nhọn hoắt, đôi mắt to tròn trịa không chớp nhìn Nguyệt Nha, vẻ mặt khao khát mong cầu, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng, hơn một nửa đã chứa đầy tuyệt vọng, lúc trước hẳn là cô bé đã từng khóc, bây giờ bọng mắt còn hơi sưng đỏ, xem ra thật sự đáng thương.

Mặc dù Nguyệt Nha tự nhận lòng dạ lạnh lùng đủ cứng rắn, nhưng đến cùng vẫn còn chút lòng trắc ẩn, nhẹ giọng hỏi: "Sao em lại ở chỗ này, ba mẹ em đâu?"

Từ sau khi Lục Mẫn Chi và Phú Ca phân chia ranh giới, trên cơ bản đa số mọi người đều ngầm chấp nhận bên kia giữ khoảng cách với Lục Mẫn Chi, ít nhất Nguyệt Nha chưa từng thấy có người cứng đầu dám tới bên này.

Cô gái nhỏ vẫn duy trì tư thế vốn có, nhạt nhẽo nói: "Bọn họ bị đánh chết rồi, em tên Mộng Mộng, chị." Trên mặt của cô ấy có mấy phần khổ sở, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Nha, hy vọng có thể tìm được một chút đồng cảm với mình từ trên người cô, từ đó giữ mình lại, nhưng cũng chẳng có.

Nguyệt Nha thở dài trong lòng, cô nhìn ra cô gái nhỏ đến để tìm kiếm sự che chở, nhưng mà cô ấy đã xin sai người, mình thì có thể giúp cô ấy cái gì chứ?

Hiện giờ cô có thể sống tốt thế này đều do Lục Mẫn Chi ban cho, tiếp tế đều do Lục Mẫn Chi liều chết mới có được, cô không phải thánh mẫu đến mức lấy đồ của Lục Mẫn Chi giúp đỡ người khác.

“Chị, cầu xin chị! Cầu xin chị!” Mộng Mộng nằm rạp xuống hai đầu gối quỳ bò dưới đất, ghé vào bên chân Nguyệt Nha, không ngừng chảy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, chất giọng còn mang theo sự non nớt của trẻ nhỏ: "Ba mẹ em chiếm được đồ ăn, đã bị cướp còn đang sống sờ sờ bị đánh chết, sau khi chết xác mẹ em còn bị cưỡng gian, chị, em sợ lắm, chắc chắn bọn chúng sẽ không tha cho em, bọn chúng sẽ ép em đem bán, không nghe lời sẽ đánh em."

Trên mặt Mộng Mộng khắp nơi đều là nước mắt, khuôn mặt to bằng bàn tay không có bao nhiêu thịt, cằm nhọn cộng thêm cả nước mắt trên mặt, nhất là đủ loại cảm xúc oán hận, tuyệt vọng, giãy dụa, cầu xin hợp lại trên mặt, rõ ràng cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ.

Thông dâm với xác, một đứa trẻ mới hơn 10 tuổi nói ra miệng thế này, còn là mẹ ruột của cô ấy, trái tim Nguyệt Nha hơi chua xót.

Cô gái nhỏ hình như thấy cô có chút thả lỏng, vội vàng phát ra tiếng khóc lớn hơn nữa, quần áo của cô ấy mỏng manh, Nguyệt Nha nhìn thấy rõ ràng xương bả vai sau lưng cô gái nhỏ không ngừng lay động, giống như vô cùng bi thương tuyệt vọng.

Cô há miệng, muốn an ủi cô ấy, lại không biết nên nói cái gì, cô cũng chẳng thể giúp cô gái nhỏ, vậy thì sự an ủi của cô có hơi cứng nhắc buồn cười.

Lục Mẫn Chi trong phòng mím môi mỉm cười, Nguyệt Nha không xúc động mềm lòng trực tiếp mở miệng đồng ý, như vậy là đủ rồi, chuyện này cũng không cần không ngừng giằng co thế, cô gái nhỏ của hắn muốn làm cái gì cũng có thể, không cần phải chú ý hắn.

Giờ phút này tâm trí Nguyệt Nha đều ở trên người cô gái nhỏ Mộng Mộng, cho nên lúc Lục Mẫn Chi rời giường xuất hiện ở trước mặt cô, cô còn chưa kịp xấu hổ trốn tránh, lập tức thuật lại một lần chuyện gặp Mộng Mộng với hắn.

Lục Mẫn Chi nhàn nhạt nhìn Mộng Mộng một cái, không hề đặt ra vẻ diễn xuất cô ấy ở trong mắt, chỉ hơi hơi cúi đầu nhích lại gần Nguyệt Nha, mang theo sự dịu dàng cưng chiều nói: "Anh không có ý kiến, em muốn làm thế nào cũng được, anh chỉ phụ trách bảo vệ em."

Lời này cực kỳ ngọt ngào, tùy ý Nguyệt Nha phụ trách gây họa, hắn phụ trách xử lý phiền toái về sau.

Tâm trí Nguyệt Nha bị hắn kéo về, lúc này sự xấu hổ đè trong lòng xông lên, hơn nữa còn thân mật kề sát hắn, gần như cả thể xác lẫn tinh thần đều bị từng hành động cử chỉ của hắn ảnh hưởng, chẳng dư tư duy để suy nghĩ cách xử lý tốt nhất cho cô gái kia.

Bình tĩnh tâm tư một chốc, cuối cùng cũng không đành lòng, Nguyệt Nha nhẹ giọng nói: "Mộng Mộng, vậy thì em ở bên này của chúng ta." Ngón tay chỉ vào căn phòng ở xéo phía đối diện, nói với cô gái nhỏ: "Căn phòng kia người còn ở được, em ở căn phòng đó đi."

Mộng Mộng kinh ngạc mừng rỡ gật đầu, liên tục mở miệng cám ơn chị. cô ấy cũng thấy được e rằng nếu Lục Mẫn Chi không đi ra, chắc hẳn chị ấy cũng không thể nào quyết định giữ mình lại, nghĩ vậy, cô ấy lau bụi trên mặt, cố gắng làm cho mình trông sạch sẽ một chút, ngọt ngào cười một cái với Lục Mẫn Chi.

Lục Mẫn Chi không thèm nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn nhìn Nguyệt Nha, đồng tử chuyển động theo hành động của Nguyệt Nha.

Nguyệt Nha cầm nước và bánh mì từ trong phòng đưa cho Mộng Mộng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đã ở lại chỗ chúng ta, vậy chỗ của Phú Ca bên kia em cũng không nên qua, em ở chỗ này, bọn họ cũng không dám tới ức hiếp em." Suy cho cùng cô vẫn hơi ích kỷ, tuy rằng chứa chấp Mộng Mộng, nhưng vẫn sợ cô ấy mang đến những phiền toái không cần thiết, nếu như Mộng Mộng mang đồ ăn đồ uống đi đến chỗ Phú Ca kia e là sẽ có phiền phức, hiển nhiên bên kia có thể vì miếng ăn mà giết người, chỉ sợ sẽ hỗn loạn.

Mộng Mộng ngoan ngoãn gật gật đầu, cũng không biết có nghe hiểu ý tứ của Nguyệt Nha hay không, không nén được sự hưng phấn cầm đồ đi về phòng của mình.

Cũng chỉ còn lại cô và Lục Mẫn Chi, Nguyệt Nha hơi căng thẳng bóp bóp ổ bánh mì trong tay.

Lục Mẫn Chi vẫy vẫy tay với cô, để cô ngồi ăn ở bên cạnh bàn, cô nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Mẫn Chi, không dám nhìn mặt của hắn nữa, bức rức gần như cả tay cả chân bước về phía hắn.

Lục Mẫn Chi không hề được voi đòi tiên trêu đùa cô, hai người cũng không nói gì, Nguyệt Nha nhanh chóng ăn xong bánh mì sau đó vốn định rời đi ngay, nhưng bị Lục Mẫn Chi giữ chặt tay: "Ăn no không thể vận động ngay, không tốt cho cơ thể."

Làn da tiếp xúc bất chợt làm cho Nguyệt Nha vốn chột dạ cứng đờ, ngoan ngoãn, dựa vào lực kéo của hắn ngồi xuống bên cạnh hắn lần nữa, khó chịu trong lòng không hiểu vì sao bị xua tan không ít, ở trong lòng tự âm thầm nói với mình, Lục Mẫn Chi gì cũng không biết, mình không cần xấu hổ hồi hộp ở trước mặt hắn như vậy, phải thả lỏng, thả lỏng.

Sau khi chấn chỉnh trong lòng một chốc, Nguyệt Nha tìm đề tài nói chuyện như không có gì: "Mộng Mộng còn nhỏ, không biết có gặp ác mộng hay không, haiz."

Lục Mẫn Chi nhìn về phía cô, không khỏi cười khẽ, nhìn cô nhíu mày khó chịu vì cô gái nhỏ kia, không khỏi mở miệng nói: "Nguyệt Nha, em cảm thấy cô ta gầy yếu đáng thương, nhưng sao không chịu suy nghĩ sâu hơn, liệu ba mẹ cô ta cứ bị đánh chết như vậy có nội tình hay không? Cô ta nhìn sơ qua mặc dù nhếch nhác, nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện trên người cô ta không có vết thương nào? Cô ta vừa lấy được đồ ăn, mặc dù có sự hớn hở vui vẻ, nhưng chẳng hề có dáng vẻ đã bước đường cùng đói mấy ngày!”

Nguyệt Nha sững sờ, cũng cảm thấy không ổn, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Mẫn Chi, nụ cười anh tuấn nho nhã trên mặt không thay đổi, hắn nhìn thấu tất cả nhưng cũng không bởi vậy mà có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, nhất là vừa rồi còn nuông chiều kẻ ngốc nghếch như mình…

"Anh Lục, em..." Nguyệt Nha mở miệng, cúi thấp đầu xuống, suy sụp tinh thần, cô không muốn kéo chân Lục Mẫn Chi, không muốn mang tới phiền phức cho hắn, cô từng vì hắn hèn nhát mà không kìm được thất vọng với hắn, nhưng mà hắn lại chứng minh bản thân, còn săn sóc cho mình giống như trước kia, ít nhiều trong lòng Nguyệt Nha cũng có chút không yên.

Ánh mắt Lục Mẫn Chi sâu thẳm, dịch người sang vỗ về hai má của cô, theo độ cong của sườn mặt nắm lấy cằm của cô, nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn, đối diện ánh mắt, ánh mắt của hắn rõ ràng vô cùng dịu dàng nhưng lại tối tăm sâu không lường được, tựa như cái hố đen, bên trong chứa đầy thứ không ai biết.

Nguyệt Nha bị hắn táy máy như thế, vừa thẹn vừa khô, hắn nhìn mình chăm chú, chỉ cảm thấy tất cả suy nghĩ trong đáy lòng đều bị hắn biết, không khỏi muốn quay đầu giãy dụa, ai biết giây tiếp theo, hắn nhanh chóng nghiêng người qua — rõ ràng, bĩnh tĩnh, còn chuẩn xác ngậm lấy bờ môi của cô.

“Nguyệt Nha, anh thích em." Lời nói vừa dứt, Nguyệt Nha trừng lớn hai mắt.

Sau đó, là âm thanh máy móc hơi cứng ngắc của 082 vang lên trong lòng Lục Mẫn Chi: "Tích, độ phù hợp 68."


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc