Tầng hầm ngầm được chia làm phân nửa, phần lớn thuộc về Phú Ca Hoàng Mao, phần nửa khác thuộc về Lục Mẫn Chi.
Nếu như có thể nhìn rõ mặt ngoài sẽ có thể phát hiện hai bên đối lập rất rõ ràng, giống như một ban ngày một ban đêm, bên Phú Ca Hoàng Mao ánh sáng sáng ngời, rất nhiều người lui tới hoạt động luân phiên. Còn chỗ của Lục Mẫn Chi, chỉ có duy nhất ngọn đèn ở trong góc phòng, vầng ánh sáng xế chiều tối tăm, mơ hồ có thể thấy được giường hơi nhô lên như có người nằm.
Lục Mẫn Chi híp nửa mắt nghỉ ngơi, độ phù hợp của hắn chưa hơn phân nửa, khá nhiều hoạt động sinh lý đều không cần thiết bắt buộc, một khi độ phù hợp đạt tối đa hắn sẽ ăn uống ngủ nghỉ như con người bình thường.
Đầu tiên tinh thần lực có thể dò xét được tinh thần Nguyệt Nha gần thức tỉnh, Lục Mẫn Chi suy nghĩ một chút, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng cố ý nghiêng người như cũ, giả vờ ngủ đối mặt với Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt, thân thể vô cùng mềm mại, loại cảm giác này hơi giống với đêm Lục Mẫn Chi trở về từ đường hầm lúc trước. Bên người truyền đến từng đợt hơi nóng, với hơi thở như có như không, lông mi Nguyệt Nha khẽ run, cẩn thận nghiêng đầu nhìn, nhất thời mắt thường cũng có thể thấy được hai má ửng đỏ nhanh chóng lan xuống, chiếc cổ trắng noãn nhẵn nhụi cũng nhuốm hồng.
Thân thể Lục Mẫn Chi kề sát vào cô, trạng thái thả lỏng, mặt mày giãn ra, giống như đứa trẻ không màng chuyện đời.
Nhìn khuôn mặt kia, ký ức mờ mịt của Nguyệt Nha dần dần rõ ràng, lập tức xoay người theo bản năng, chẳng còn dũng khí đối mặt với khuôn mặt ấy nữa.
Cô, cô lại nằm mơ thấy Lục Mẫn Chi, hơn nữa...... Còn là mộng xuân!
Nguyệt Nha xấu hổ không thôi, hai tay bưng mặt, cảm nhận được nhiệt độ trên mặt, hết thảy trong mơ đều chân thật giống như thật sự đã xảy ra, ký ức vẫn còn mới, thậm chí ngay cả biểu tình dịu dàng âu yếm của hắn cô cũng còn nhớ rõ sâu sắc, mỗi một động tác trong mơ của hắn, hắn hôn môi cô, hắn khiêu khích cô, thứ kia của hắn ở trong thân thể mình tùy ý cắm rút.
Không, không được nhớ lại!
Nguyệt Nha cắn cắn môi, trên mặt mang theo ý xuân mất tự nhiên, chỉ còn một sợi lý trí trơ trọi khó khăn dẫn dắt, suy nghĩ giây kế tiếp vẫn không nhịn được nghĩ đến Lục Mẫn Chi.
Nếu như không phải quần áo mình vẫn còn nguyên, trên người không chút dấu vết, chút khó chịu cũng chẳng có, chỉ sợ mình sẽ thật sự hoài nghi đó có phải là mơ hay không.
Nguyệt Nha nhéo nhéo tay, vừa ngượng ngùng vừa hơi buồn bực tức giận nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, nhất định là mơ, dù sao trong mơ vẫn rất kịch liệt, càng về sau hắn càng hưng phấn, động tác càng mạnh mẽ thô lỗ với mình hơn.
Chợt một bàn tay vươn qua bên hông, thân thể người đàn ông phía sau cũng cọ về trước, vòm ngực nóng bỏng của hắn dán sát vào lưng cô, nhiệt độ ấy, gần như muốn xuyên thấu qua quần áo mỏng manh đốt cháy trái tim cô.
Đầy ắp hormone nam tính vờn quanh mình, Nguyệt Nha hồi hộp thẹn thùng khẽ uốn gối, hơi mờ mịt lúng túng, thân thể co ro lại ý đồ khiến cho mình có chút cảm giác an toàn.
Lần cuộn người này vừa vặn vùi cả người mình vào trong ngực Lục Mẫn Chi, cô vốn nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này cuộn tròn, non nớt mảnh mai khiến người ta thương yêu, vì thế trái tim Lục Mẫn Chi khẽ động, bàn tay đặt bên hông Nguyệt Nha dường như lơ đãng trượt xuống, khoác ở thân dưới của cô, lại càng nhạy cảm khiến cho người ta căng thẳng hơn.
Cơ thể Nguyệt Nha cứng đờ, sức lực toàn thân tập trung chú ý ở bộ phận mà tay hắn đụng chạm, mộng xuân ướt át tối hôm qua lại nổi lên, ở trong mơ đôi tay không đàng hoàng của hắn sờ soạng khắp nơi trên thân thể của cô, còn ác ý khinh nhờn nơi đang xấu hổ, khiến cho mình phải cầu xin tha thứ ở trong tay hắn.
Hô hấp của người đàn ông phía sau vững vàng, không có dấu hiệu sắp thức, thật lâu sau đó cũng không có động tác dư thừa, Nguyệt Nha nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nắm lấy cánh tay của hắn, giãy từ trong ngực của hắn ra. Người đàn ông thuận theo mặc cho cô loay hoay, mặt mày dịu dàng ngoan ngoãn, khiến cho Nguyệt Nha không hiểu sao có loại cảm giác tội lỗi khi nằm mơ thấy hắn.
Vừa cầm quần áo thay lên, Nguyệt Nha rón rén bước vào nhà vệ sinh, không dám đánh thức Lục Mẫn Chi, nào biết người đàn ông trên giường đã hơi mở mắt, mặc dù đã ẩn giấu biểu tình trên mặt, nhưng vẫn từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra tâm trạng không tệ, càng không cần phải nói khóe miệng hắn cong lên một vòng.
Cảm nhận được Nguyệt Nha rửa mặt xong sắp đi ra, Lục Mẫn Chi lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ lần nữa, bây giờ hắn không thể tỉnh, sắc mặt cô gái nhỏ cô vẫn hơi hồng hồng mất tự nhiên như cũ, hơn nữa ngoài cửa còn có một kẻ ngu xuẩn.
Cô gái nhỏ của hắn vẫn quá đơn thuần yếu ớt, ước chừng tội ác trước đó chưa đủ để nhân tính sa đọa đến mức vô cùng tàn ác, có lẽ, cô cần một chút va chạm.
(Kỳ thật thứ gọi là độ phù hợp, ở trong lòng tôi có lý giải tương tự, đối với độ hảo cảm với Nguyệt Nha cũng là một loại giá trị chung. Ừm, cho nên tối đa nhất định là yêu. Bởi vì nguyên chủ là thật sự yêu Nguyệt Nha, chỉ là ở trong nghịch cảnh hắn quá nhu nhược, chỉ có thể đồng cam chứ không thể cộng khổ, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến Nguyệt Nha.
Nam chủ, Lục Mẫn Chi mới, cũng chính là Kolos, hắn muốn độ phù hợp đạt tới giá trị tối đa, tối thiểu phải một bước đạt được chấp niệm lớn nhất của nguyên chủ, tối thiểu phải có tình ý với Nguyệt Nha, chương trước có giải thích yêu cầu của độ phù hợp)