"Các anh đang làm gì vậy chứ, sao trễ vậy mới mở cửa?" Vẻ mặt Hoàng Mao quái lạ, mang đồ vật bước vào cùng với mấy người phía sau.
A Kiện nhìn hắn ta, không dám tin, vậy thật sự không chết ư? Sao có thể như thế được!
Hai người nhìn nhau, trên mặt Hoàng Mao hiện lên một nụ cười cổ quái, mở miệng trước tiên nói: "Cậu còn không biết xấu hổ mà về à, chạy trước trở về bỏ lại chúng ta, sợ quái gì!"
A Kiện há hốc miệng: "Anh, sao anh chưa chết? Không phải các anh bị quái vật ăn rồi sao?”
Đám người Hoàng Mao quái lạ nhìn hắn ta: "Quái vật gì?" Phản ứng chân thật tự nhiên, không tìm thấy chút sơ hở nào.
Phú Ca nhìn bọn họ nói chuyện, phản ứng của hai bên không giống giả, nếu như đều giả bộ, không đi diễn kịch cũng đáng tiếc.
Trong lúc nhất thời A Kiện cũng hơi hoài nghi bản thân đang nằm mơ, hoặc đã xuất hiện ảo giác, nhưng làm sao có thể chứ, hồi tưởng rõ ràng đến thế, nhớ lại một lần cũng đã làm cho người ta sợ hãi.
Hoàng Mao nhìn A Kiện, hừ một tiếng nói: "Phú Ca, giao người này cho tôi đi, mới đi được một nửa đã chạy, tôi nhất định phải dạy dỗ hắn ta thật tốt!"
Phú Ca híp mắt nhìn hắn ta, sau đó gật gật đầu, để người bên cạnh nhận lấy lương thực và súng ống trong tay đám người Hoàng Mao, vỗ vỗ vai hắn ta: "Nhị đệ, đồ đạc anh cả để chỗ cũ." Chỗ cũ chỉ chỗ để đồ ăn, không hề đề cập tới phân phối xử lý súng ống thế nào.
Hoàng Mao im hơi lặng tiếng cười nói: "Được, Phú Ca, anh đi làm việc đi.”
Phú Ca liếc thấy cái túi căng phồng của hắn ta, cười cười, xoay người rời đi.
“Vậy thì, cậu theo tôi đi thôi." Hoàng Mao từ trên cao nhìn xuống A Kiện, ánh mắt tràn ngập ác ý kỳ lạ, trên mặt còn mang theo nụ cười ẩn giấu khiêm tốn với Phú Ca, nhưng khóe miệng cũng đã giương lên, nhìn chằm chằm hắn ta giống như nhìn con kiến nhỏ yếu, khuôn mặt gian xảo dữ tợn.
A Kiện run lên, nhìn nụ cười của hắn ta, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, không dám tin kinh hãi nói: "Anh, anh không còn là con người..."
Mới nói được một nửa, đã bị Hoàng Mao đánh ngất xỉu, Hoàng Mao ngoài cười nhưng trong không cười nhìn những người còn lại: "Tên phế vật này tự mình chạy về trước, tự dọa mình điên luôn rồi." Giống như đang giải thích.
Những người còn lại không dám đối diện với hắn ta, ấp úng.
Hoàng Mao lại nói: "Phát đồ ăn ra đi, đêm nay tôi phải trừng trị thằng tạp chủng này, nếu như các người không muốn chết, cầm đồ rồi nhanh chóng cút về phòng, không có việc gì thì đừng đi ra."
Chuyện này như là phải kết thúc như thế.
Nguyệt Nha phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện lòng bàn tay tràn ngập mồ hôi lạnh, cô nhìn quá nhập tâm, khiến bản thân bị kéo vào trong trò khôi hài này, đầu óc mở ra đủ loại tưởng tượng, kết quả chẳng qua tự mình hù chết mình.
“Trong lòng bàn tay toàn mồ hôi, anh vẫn lôi kéo." Nguyệt Nha trừng mắt nhìn Lục Mẫn Chi, giãy ra lau lau tay mình.
Lục Mẫn Chi nhếch môi cười khanh khách nhìn cô, giọng nói trầm thấp lại vô cùng dịu dàng: "Nhìn thế nào trông em vẫn rất đáng yêu.”
Mặt Nguyệt Nha lập tức đỏ lên, cố gắng hung dữ liếc hắn một cái, nhưng trong mắt Lục Mẫn Chi thì vẫn không có chút khí thế nào, sắc mặt cô gái nhỏ trước mắt trắng hồng, tựa như đùa giỡn quá mức, đôi môi hơi cong cũng đã đỏ bừng lên, ánh mắt đen láy mang theo một lớp ẩm ướt, mặt mày không tự chủ mang theo ý xuân thẹn thùng.
“Chúng ta trở về thôi." Lục Mẫn Chi cười khẽ, một lần nữa nắm tay Nguyệt Nha, xoay người rời đi.
Phía sau, Hoàng Mao nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nét mặt quái dị nụ cười gian xảo không thay đổi, thậm chí càng trở nên vặn vẹo.
Nguyệt Nha ăn cơm trắng đích thân Lục Mẫn Chi nấu, cùng với cá hộp nghiền ăn liền, xoa xoa bụng nhỏ no căng của mình cảm thán: "Quá hạnh phúc!"
Lục Mẫn Chi đang thu dọn bát đũa, nghe cô không có tiền đồ xúc động, thật sự ngốc đến mức đáng yêu.
Nguyệt Nha đảo con ngươi vòng quanh, thoạt nhìn bộ dáng của hắn thì thấy tâm tình cũng không tệ lắm, bước đến bên cạnh hắn, đánh bạo hỏi: "Anh Lục, anh cảm thấy chuyện xảy ra vừa rồi thứ quái vật gì đó là thật hay giả?"
Lục Mẫn Chi vỗ vỗ đầu cô, mang theo vài phần cưng chiều nói: "Làm sao mà anh biết, dù sao thật sự lúc ấy anh cũng không đụng phải quái vật gì cả.”
Đây là lời nói thật, thật sự không đụng thứ gọi là quái vật, có điều, chính bản thân hắn cũng chẳng phải là người, lời này cũng không tính là lừa gạt cô gái nhỏ.
Nguyệt Nha sờ sờ đỉnh đầu bị hắn vỗ, lẩm bẩm một tiếng trở lại bên giường ngồi xuống, ăn uống no đủ cộng thêm vận động cả ngày, cảm giác toàn thân bủn rủn, mệt mỏi không chịu được.
“Đi tắm rửa trước, rồi ngủ." Lục Mẫn Chi tinh mắt thấy cô gái nhỏ sắp ngã xuống, lập tức lên tiếng khuyên nhủ, giọng điệu chắc chắn.
Nguyệt Nha làm mặt quỷ với hắn, cầm quần áo để thay đi vào WC, tầng hầm ngầm không có mấy thứ như bồn tắm, chỉ có máy nước nóng được Lục Mẫn Chi sửa xong, nối vòi nước, tắm rửa cũng có hơi phiền. Nhưng cô đã rất thỏa mãn, trước kia vốn chẳng tới lượt mình tắm rửa, bây giờ sau khi Lục Mẫn Chi trở về từ đường hầm, mỗi ngày bản thân đều có thể tắm rửa.
Nghe nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước, Lục Mẫn Chi nhẹ giọng nói: "082, truyền tin tức cho hắn ta, hắn ta nhất định sẽ hối hận vì đã làm như vậy."
Chấm đỏ trên cổ tay lóe lên một cái, 082 thật thà nói: "Tuy rằng chỉ là một kẻ cấp A, nhưng nhập vào trên thân sáu người, muốn không thành khủng hoảng, chỉ sợ rất khó."
Ánh mắt Lục Mẫn Chi chuyển động, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "À, nếu hắn ta tham lam muốn cắn nuốt nhiều người hơn, vậy cứ để cho hắn ta nuốt hết.”
Âm thanh của 082 hơi dừng lại: "Đúng vậy, chủ nhân." Cảm nhận được trong lời nói của Lục Mẫn Chi có sự khinh thường và ác ý, 082 hơi đồng cảm với cái thứ cấp A ngu xuẩn tự cao kia.
Nguyệt Nha tắm rửa xong đi ra, mới không tự chủ có hơi đỏ mặt, trong phòng chỉ có một cái giường, Lục Mẫn Chi còn đứng ở trong phòng, cầm quần áo để thay trong tay, điệu bộ như muốn ngủ ở chỗ này.
Lục Mẫn Chi thản nhiên đi vào tắm rửa, vẻ mặt Nguyệt Nha rối rắm nhìn bóng lưng của hắn.
Chỉ chốc lát sau Lục Mẫn Chi tắm rửa xong bước ra, giống như không có việc gì ngồi ở bên giường, Nguyệt Nha ngồi ở bên này giường, hắn ngồi ở bên kia giường, trong nháy mắt không khí trở nên mập mờ.
Nguyệt Nha ngồi xếp bằng ở đầu giường, do dự mềm mại hỏi: "Anh lục, phòng của anh ở đâu?"
Lục Mẫn Chi cười, đi tới, mặt mày như chứa đầy ánh sao từ bầu trời, giọng nói dịu dàng giải thích: "Tất cả phòng phân chia một phần ba, chăn giường hay các thứ có thể lấy đi đều bị đám Phú Ca khiêng đi rồi." Dường như nghe không hiểu ŧıểυ sự trách móc của Nguyệt Nha.
Thanh âm dịu dàng trầm thấp truyền vào tai, Nguyệt Nha hơi không được tự nhiên vặn vặn thân thể, cảm giác nửa người khi hắn tới gần hơi phát run, đầu óc cũng trở nên chậm chạp, bất giác ngốc nghếch ngây thơ hỏi: "Vậy đêm nay anh ngủ ở đâu?"
"Vậy thì ŧıểυ Nguyệt Nha, em có chịu giữ anh lại không?" Hắn ngồi xuống ở bên cạnh cô, cúi đầu kề sát gương mặt trắng hồng e lệ của cô, ghé vào bên tai cô thở hắt ra nói, hơi thở nóng bỏng lan đến đâu, đều nhanh chóng nhuộm lên một màu hồng nhạt.
Nguyệt Nha chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, trái tim cũng tê dại không còn sức, lắp bắp: "Em, em......" Không nói nên lời từ chối.
Mặt mày Lục Mẫn Chi càng trở nên dịu dàng, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, tràn đầy tình ý khiến cho người ta sa vào, "Em muốn nói gì, hửm?"
Nguyệt Nha xấu hổ né tránh hắn, lề mề vào trong giường, chạy trối chết, xoay người đưa lưng về phía hắn, chui vào trong chăn, buồn bực nhanh chóng nói một câu: "Anh ngủ ở kia đi.”
Trên mặt Lục Mẫn Chi cười càng có ý tứ, mấy ngày nay cô gái nhỏ đều rèn luyện mệt mỏi, hắn vốn không muốn làm gì với cô, nhưng hiện tại thân thể rục rịch, nhìn thấy bên tai đỏ bừng của cô gái nhỏ, chiếc cổ trắng noãn tinh tế, trong nháy mắt chỉ muốn nhào tới tỉ mỉ liếʍ láp nhấm nháp, lưu lại dấu ấn của mình.