Thao Túng Đại Lão: Sống Sót Trong Tầng Hầm Ngầm

Chương 12

Trước Sau

break

Tất cả những gì xảy ra trong lối đi, trong tầng hầm ngầm không một ai hay biết.

Lục Mẫn Chi tay trong tay dạy Nguyệt Nha bắn súng, vách tường xa xa dán tấm bìa cứng dày, là bia ngắm thô ráp được người làm ra, nhưng mặt trên không có lỗ đạn gì, trái  lại bia ngắm bên ngoài hoặc xa hơn đều có vết lỗ đạn.

Nguyệt Nha đỏ mặt đặt súng xuống, bắn không trúng bia thì thôi, còn bắn lệch xa như vậy, cô có chút ngại ngùng, không dám nhìn Lục Mẫn Chi.

Trong mắt Lục Mẫn Chi hiện lên ý cười, nhưng cũng không phát biểu đánh giá gì, cổ vũ: "Không sao, lần đầu của người mới đều như vậy.”

“Vậy lần đầu tiên của anh cũng là thế hả?" Nguyệt Nha không cam lòng hỏi lại.

Lục Mẫn Chi nháy mắt mấy cái, trong lòng lướt qua một ít ý niệm nhưng không biểu hiện ra ngoài, miệng nói: "So với em thì tốt hơn một chút.”

Nguyệt Nha hừ một tiếng, đẩy hắn ra, tiếp tục luyện tập.

Lục Mẫn Chi lui ra, nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ cố gắng cũng không cam lòng thất bại, hơi buồn cười.

Chấm đỏ trên cổ tay chợt lóe, 082 nói: "Chủ nhân, ngài có cảm thấy hình như cô ấy đã đoán được gì đó không?”

Lục Mẫn Chi sờ lên chấm đỏ trên cổ tay, cúi đầu mỉm cười: "Cô ấy rất nhạy cảm cũng có chút khôn vặt, luôn thử tôi.”

Chỉ có người lạ lần đầu tiên gặp mặt mới có thể nói xin chào, cô gái nhỏ thật sự vừa lớn mật vừa đáng yêu.

Vừa rồi khi cô gái nhỏ hỏi hắn, lông mi khẽ run còn ánh mắt né tránh, rõ ràng khi hỏi về vấn đề này trong lòng rất căng thẳng, cô đang căng thẳng về điều gì, mình có phải là Lục Mẫn Chi hay không ư?

Mà vốn hắn không có ý định che giấu, hắn thích ánh mắt cô vẫn luôn ở trên người hắn, ánh mắt chuyên chú, một lòng muốn đoán ra bộ dáng của hắn.

Trong trí nhớ Lục Mẫn Chi chưa từng học bắn súng, hắn không rõ cô gái nhỏ có biết hay không, nhưng hắn không có ý định che giấu giấu diếm, khiến cho cô gái nhỏ tự mình suy nghĩ rối rắm.

Trước khi chân tướng chưa được công bố, cô sẽ đặt trái tim lên người mình, Lục Mẫn Chi khẽ thấp giọng cười.

Ước chừng hơn nửa giờ, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu la ồn ào, càng lúc càng lớn.

Nguyệt Nha buông súng xuống, hơi lo lắng.

Lục Mẫn Chi nhếch môi cười yếu ớt, ánh mắt lấp lánh rạng rỡ, đáy mắt hiện lên mùi thất bại, hắn cầm lấy khẩu súng lục đang đặt tùy ý trên mặt bàn, mang bên hông, nói với Nguyệt Nha: "Có hứng thú à, chắc chắn là một vở kịch hay.”

Nguyệt Nha gật đầu, hai gò má còn đỏ ửng sau khi vận động, vẻ mặt nghiêm túc: "Cảnh này nhất định có phần của anh, anh Lục.”

Lục Mẫn Chi bật cười, đôi mắt thâm thúy: "Chắc chắn vậy à? Anh không làm gì cả.”

“Muốn đánh cược không?" Trái tim Nguyệt Nha đập hơi nhanh, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Mẫn Chi nói.

"Cược cái gì, ŧıểυ Nguyệt Nha?" Lục Mẫn Chi khom lưng cúi đầu, thân mật áp sát vào mặt Nguyệt Nha, khoảng cách chỉ bằng nắm tay, nhìn thấy bản thân thu nhỏ rõ ràng trong con ngươi của nhau.

Nguyệt Nha bị đánh bại quay mặt đi, trên mặt nóng lên, chán nản nói: "Người thua, sẽ đáp ứng bên thắng một chuyện, thế nào anh Lục?"

Lục Mẫn Chi cười khẽ: "Đương nhiên có thể, ŧıểυ Nguyệt Nha." Hơi lùi người ra, đưa tay dắt cô đi, lực  dịu dàng nhưng chẳng thể kháng cự.

Nguyệt Nha hơi phồng má, có ý kiến, nhưng trong lòng lại ấm áp, cuối cùng vẫn không chống cự, để mặc hắn dắt mình đi tới đại sảnh.

Hai người vừa xuất hiện ở trước mặt mọi người, đã nhìn thấy mọi người không che giấu được sự sợ hãi nhìn bọn họ.

Lục Mẫn Chi lôi kéo Nguyệt Nha nhàn nhạt đứng một bên, cũng không lên tiếng, tựa như kẻ bị ánh mắt khác thường của mọi người nhìn chằm chằm không phải mình.

Nguyệt Nha trừng mắt nhìn Lục Mẫn Chi, tỏ vẻ mình đã thắng. Lòng Lục Mẫn Chi khẽ động, thân mật nhéo nhéo ngón trỏ của cô.

Trong sự im lặng, có một người đàn ông oán hận mở miệng nói: "Lục Mẫn Chi, cậu còn gì để nói, tất cả chúng ta đều bị cậu hại chết.”

Vẻ mặt Lục Mẫn Chi vô tội, không hiểu nhìn hắn ta: "Anh đang nói gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông tức giận hô to: "Cậu còn giả bộ cái gì, cậu cố ý dụ dỗ chúng tôi tới đường hầm chịu chết!"

“Tôi cũng chẳng nói dối." Lục Mẫn Chi lắc đầu: "Tiếp tế của tôi đúng là lấy từ bên trong đường hầm, chính các anh cũng thấy mà, cũng không thể tự các anh đi vào đường hầm rồi xảy ra chuyện thì trách tôi chứ, tôi chỉ cầm đồ rồi quay về thôi." Giọng điệu thành khẩn bình tĩnh, khiến cho người ta tìm không ra sơ hở hay chột dạ.

Người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, nhưng cho dù Lục Mẫn Chi có nói nhiều hơn nữa, người đàn ông tự mình nếm trải, A Kiện, suy cho cùng như thế nào hắn ta cũng sẽ không tin lời Lục Mẫn Chi nói.

A Kiện nhìn hắn chằm chằm, cố gắng hồi phục hít thở, nói lại chuyện đoàn người đi vào đường hầm một lần nữa, bỏ qua chuyện mình bỏ lại tất cả mọi người dẫn đầu chạy mất tăm ấy, còn lại thì không sót một chữ.

Nhưng chuyện hoang đường quái dị như vậy, cho dù A Kiện thề những gì mình nói đều là sự thật, những người khác cũng khó có thể tin được.

Con người chính là như vậy, không phải chính mình tận mắt nhìn thấy, thì thường sẽ không dám tin được chân tướng kinh khủng lạ lùng.

Rõ ràng chỉ là virus xâm nhập, sao có thể xuất hiện thứ gì gọi là quái vật ngủ đông ở trong đường hầm?

Nhưng nếu thật sự có quái vật, vậy có thể dễ dàng giải thích đường hầm sao, chẳng lẽ xây dựng đường hầm này, cố ý đặt đồ ăn uống tiếp tế, cám dỗ mọi người đi ra à?

Người đàn ông oán hận nhìn hắn, lúc trước càng sợ chết, giờ phút này lại càng hận Lục Mẫn Chi, hắn ta tận mắt nhìn tất cả mọi người bị màn sương đen cắn nuốt, tuy rằng không biết tại sao lại tha cho mình, nhưng chỉ có thể quy về mình may mắn, hết thảy những chuyện này đều do Lục Mẫn Chi, chắc chắn Lục Mẫn Chi không vô tội.

Lục Mẫn Chi nhàn nhã ngồi xuống ở một bên, bắt chéo hai chân, mang theo sự trào phúng nói: "Tôi chỉ có một vấn đề, anh, vì sao tất cả mọi người đã chết, chỉ có anh trốn thoát thành công trở về?"

A Kiện cười lạnh: "Đương nhiên cậu không muốn tôi trở về, cậu không cần giả bộ nữa, bởi vì nhiều người nên tôi may mắn sống sót, còn cậu thì sao, cậu chỉ có một người làm sao trở về được?"

Sắc mặt Lục Mẫn Chi không thay đổi, giống như bị người  ta hiểu lầm nhíu mày thở dài: "Đương nhiên tôi có gặp phải thứ gì đâu, trong đường hầm làm sao có thể có quái vật chứ, sao có thể trùng hợp bị các anh đụng phải, còn trùng hợp chỉ có một mình anh sống sót như vậy?"

A Kiện cười lạnh, nhìn hắn nói ba hoa chích chòe, liên thiên chuyện ma quỷ, trong lòng hận cực kỳ nhưng cũng biết tiếp tục dây dưa như vậy, chắc chắn đối với mình không ổn, Lục Mẫn Chi có súng, nhưng mình gì cũng không có, nhất là nhị ca cũng đã chết, chỉ sợ Phú Ca sẽ không buông tha mình, bằng không sẽ không còn cách nào ăn nói.

Nguyệt Nha lẳng lặng nghe, có thứ trực giác khó hiểu, A Kiện không nói dối, vậy thì thứ gọi là quái vật trong đường hầm nhất định có thật...... Trong lòng hiện lên đủ loại ý nghĩ, bàn tay bị Lục Mẫn Chi nắm cũng có chút cảm giác không thoải mái, nếu A Kiện không phải vấn đề, vậy thì vấn đề chỉ có thể là Lục Mẫn Chi...... Hơi giãy dụa muốn rút ra, lại bị Lục Mẫn Chi nắm thật chặt, hắn dán vào tai cô, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Đừng nóng vội, vẫn chưa kết thúc đâu.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên cửa sắt đang khóa truyền đến tiếng gõ cửa, trong nháy mắt, cả tầng hầm ngầm im lặng.

A Kiện hoảng sợ nhìn cửa sắt, không ngừng run rẩy, trốn đến sau lưng Phú Ca, trong miệng la hét: "Quái vật, là quái vật, nó đến rồi!"

Tất cả mọi người bị hắn ta làm cho thấp thỏm lo âu theo, không khỏi lùi về phía sau vài bước, trong đầu tự tưởng tượng ra hình dáng con quái vật.

Cuối cùng lúc này Phú Ca cũng cử động, đứng dậy đi tới phía cửa sắt, mới vừa đi vài bước, chợt nghe được giọng nói lớn tiếng của Hoàng Mao từ bên kia cửa sắt truyền qua: "Phú Ca, là tôi, mở cửa, sao mọi người lại khóa trái cửa thế!"

A Kiện sửng sốt, chợt điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, tôi tận mắt nhìn thấy các anh chết rồi..."

Hoàng Mao nói xong vẫn phát hiện không có động tĩnh, khả năng cũng phát hiện không đúng, im lặng trong chốc lát, tiếp tục nói: "Phú Ca, tôi và các anh em mang về thức ăn và cả súng ngay tại bên ngoài cửa đây, các anh mau mở cửa cho chúng tôi, các anh ở bên trong làm gì thế?”

Sau khi Hoàng Mao nói xong lại liên tiếp có mấy thanh âm vọng tới, nhìn vẻ hoảng sợ của A Kiện, thì biết đúng là người cùng đi ra ngoài trước đó.

Phút chốc Phú Ca cũng giật mình tại chỗ, hắn ta không tin quỷ thần, giết nhiều người đến vậy, tạo nhiều tội ác đến thế, nhưng chuyện hôm nay quỷ dị khiến cho hắn ta cũng không khỏi suy nghĩ có phải trong đường hầm thật sự có quái vật ăn thịt người hay không?

Lục Mẫn Chi an toàn từ trong đường hầm trở về, mang về súng ống thức ăn.

A Kiện từ trong đường hầm trở về, tuy rằng hoảng sợ nhưng thân thể cũng an toàn, hai tay trống trơn, lên tiếng nói trong đường hầm có quái vật, ngoại trừ hắn ta thì những người còn lại đều đã chết.

Mà giờ này khắc này, ngoài cửa đang đứng đám người Hoàng Mao nói rằng đã chết, mang về ăn uống và súng ống.

Ai đang nói dối? Ai có thể tin được?

Phú Ca cắn răng, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có được đáp án hợp lý, một người nói có quái vật, hai người nói không có, nhưng cả ba người đều an toàn, vậy chắc hẳn không có quái vật, ít nhất là không nguy hiểm...

Trong lòng hơi bình tĩnh lại, Phú Ca mở cửa cùng với tiếng thét chói tai hoảng sợ của A Kiện.

Sau cửa, Hoàng Mao nở nụ cười nhìn hắn ta.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc