Vani mệt mỏi tỉnh dậy vì chuông điện thoại ở tủ đầu giường reo lên không ngừng. Người gọi là A Vãn – nhân viên hiện trường của Studio Punishment.
Sống chung với nhau khá lâu, cậu gần như đã nhớ tên và mặt mũi hết thảy nhân viên Studio của Dương Hỏa. Về phía còn lại... Không nói cũng biết, từ sau lần thao nhau ầng ậc ngoài hành lang trước phòng khám bệnh, mọi người gần như mặc định hai người là một đôi, có chạy có chối cũng không thoát đi được. 1
Vani từ chối cuộc gọi vài lần, nhưng đầu dây bên kia có vẻ có chuyện rất gấp, kiên trì bào mòn sự kiên quyết của cậu. Cậu đành trượt sang nút nhận cuộc gọi, vừa định giải thích chuyện Hỏa Ca lại quên điện thoại thì người kia phản ứng nhanh hơn, trình bày một tràng dài:
"Alo, Đại Côn, xin lỗi vì đã phiền anh vào buổi sớm. Nhưng mới 6 giờ sáng nay bác sĩ Tần dẫn theo BJ đến đạo náo Studio. Giám đốc Lâm đang không biết phải làm thế nào, anh ghé qua chỗ em xử lý giúp em với."
Cậu ấp úng mở lời: "A Vãn – Là tôi – Vani! Hỏa Ca... đi từ sớm rồi, anh ấy để điện thoại ở nhà..."
"Ah~... Em có cách nào liên hệ với Đại Côn không?" Đầu dây bên kia khá sốt ruột.
Cậu nhanh nhảu đáp:
"Ah~... Em có số phụ, em sẽ liên hệ thử. Em cũng sẽ ghé Studio một chuyến, chị đừng cuống lên thế."
A Vãn ậm ừ đồng ý: "Ừm... Vậy nhờ em nhé."
----------o0o---------
Vani gọi số phụ của anh nhiều lần cũng không thấy anh bắt máy. Cảm thấy tình hình không ổn, cậu cuống cuồng gọi cho Tiểu Quỷ. Mặc dù vừa nãy chính cậu khuyên A Vãn đừng cuống, nhưng khi ngồi trên xe Tiểu Quỷ, cậu vẫn không thể giữ bản thân bình tĩnh được.
Tiểu Quỷ nhấp ga phóng nhanh trên đường lớn, chốc chốc quan sát đến biểu cảm nóng lòng của người ngồi bên cạnh. Vani thay phiên gọi vào hai số máy phụ và chính, vài giây sau lại nhìn ra bên ngoài xem đã đi đến đâu rồi, hối hả nhìn đồng hồ rồi bất an chậc lưỡi.
Nhịn không được sự lo âu thái hóa của cậu, Tiểu Quỷ cau mày nói:
"Sao em sốt ruột dữ vậy? BJ bình thường cũng đâu có thiện cảm với em."
Vani nuốt nước bọt, cố trấn an giọng mình:
"Nhưng sự việc có liên quan đến bác sĩ Tần nữa."
Đoạn, cậu cố hít thở sâu vài lần. Sau đó điều chỉnh giọng trầm ổn hơn mà giải thích:
"Em từng hỏi anh ấy, nếu Tần Huy và BJ cùng gặp nguy hiểm, anh sẽ cứu ai trước? Anh đoán xem anh ấy trả lời thế nào?"
Tiểu Quỷ nghĩ bằng trụ giữa cũng biết câu trả lời: "Đương nhiên là Tần Huy."
Trước giờ Dương Hỏa có bao giờ chủ động nhắc đến BJ đâu.
Kêu anh ấy đi cứu gã đó là chuyện không thể nào!
Vani tiếp lời:
"Sau đó em lại hỏi: Vậy nếu anh ấy yêu cầu anh cứu BJ trước thì sao? Dương Hỏa suy nghĩ một lúc rồi nói thẳng."
Cậu dừng lại, hắng giọng, sau đó nhại lại y hệt ngữ điệu và biểu cảm của Dương Hỏa khi đó:
"Tôi chỉ cứu cậu, cậu sống rồi thì tự đi cứu BJ."
Tiểu Quỷ phá lên cười: "Quả không hổ danh là Đại Côn. Cơ mà, em giả giọng của anh ấy cũng giống thật."
Cậu nghẹn lời ngồi ngay ngắn lại trên ghế phụ, rầu rĩ nói:
"Lúc đó em cũng bảo: "BJ cũng là anh em của anh mà".
Anh ấy đáp gọn lỏn: "Gã đó... anh không nhận. Nhưng Tần Huy thì anh nhận."
Anh xem... em sao có thể không sốt ruột chứ? Anh chạy nhanh hơn nữa đi được không."
Tiểu Quỷ ngồi ở ghế tài xế lúc này cũng nghẹn lời, không còn lời nào nói với cậu nhóc đơn thuần này nữa. Đến chuyện "anh chồng" cũng quản, chuyện gì liên quan đến Dương Hỏa cậu cũng lo lắng thế này, thân làm trợ lý như tôi đây hổ thẹn chết mất.
Cái ghế trợ lý nhỏ bé này của tôi... cảm thấy lung lay thế nào ấy...
--------o0o--------
Vừa thắng xe đến trước cửa, Vani đẩy cửa hối hả chạy ào vào trong.
Bảo vệ ở đây sớm đã quen mặt Vani, vừa gật đầu chào vừa ngơ ngác hỏi nhau:
"Hôm nay Studio có máy chấm công mới à, sao mới sáng ra ai cũng vội vội vàng vàng điểm danh vậy?"
Trên dãy hành lang dẫn đến sảnh chính, cậu nóng lòng tìm anh đến nỗi chạy vội đi như một cơn gió. Chạy được một đoạn, cậu míu môi siết chặt tay, dần dần giảm tốc độ rồi dừng hẳn, nghiêng người dựa vào một cây cột gần đó.
Hậu huyệt hôm qua vừa rót đầy dịch, mới sáng ra lại vận động mạnh thế này, cơ thể yếu ớt này quả thật không thể trụ nổi rồi.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, tầm nhìn của cậu chạm ngay tầm mắt của Dương Hỏa. Tuy bóng lưng của người khác chắn gần hết tầm mắt, nhưng vừa lướt mắt thì hắn đã nhận ra cậu ngay. Chẳng biết giữa họ trao đổi điều gì, Dương Hỏa có vẻ không để tâm lắm, vội vàng đi về phía cậu, chậm ra đỡ lấy tay cánh tay cậu, để cậu tùy tiện ngả vào trọng tâm về phía mình.
Vani cất giọng gọi một tiếng:
"Hỏa Ca..."
Dương Hỏa có chút lo lắng, cất giọng trách mắng:
"Vani, em chạy đến đây làm gì?" Cơ thể em còn yếu lắm...
Người lót tót chạy theo sau chính là cậu trợ lý đáng thương: Tiểu Quỷ.
Cậu ta còn đang rủa thầm trong lòng:
Nóng lòng vì Dương Hỏa thì thôi bỏ đi, đến người thân của Dương Hỏa em cũng sốt ruột giúp nữa... Gã bị thao ở Studio của hắn cũng không chết được đâu mà... Hà tất phải bắt tôi bắn tốc độ 200 km/h chứ... 1
Theo báo cáo của nhân viên hiện trường, Tần Huy và BJ xông vào phòng giám đốc Lâm từ sớm, đòi chìa khóa và hai người họ trưng dụng phòng quay thành phòng hình phạt giải quyết mâu thuẫn riêng tư.
Chuyện vốn không có gì đáng ngại nếu nhân viên bảo vệ an ninh không nghe tiếng gào thét như ma khóc quỷ hờn của BJ và tiếng lục cục liên tục phát ra ở phía tường phòng số 5. Dã Tượng, Dã Thạch, Dương Hỏa, Vani lẫn Tiểu Quỷ đều kéo nhau đến phòng an ninh, xem lại camera quay phòng số 6 để nắm rõ tình hình.
Trên màn hình camera ghi lại, bác sĩ Tần mở tủ lấy một hộp giấy, bên trong có nhiều nén hương dạng nụ hoa, từ tốn dùng bật lửa đốt cháy nó. Ánh lửa lập lòe sáng được một lúc thì tàn lụi đi, chỉ còn phần khói hương thoang thoảng tỏa ra trong không khí.
Vani xem lại cảnh quay trong camera lúc này mới hoảng hốt thốt lên:
"Đó chẳng phải là Dục Mạt Hương sao..."
Sau khi phóng to màn hình camera, Dương Hỏa tám chín phần xác định – nén hương liệu đó chính là Dục Mạt Hương. Nhưng trọng điểm hắn quan tâm lại không phải chuyện này mà là chuyện vì sao Vani lại biết đến nó. Anh cất giọng ngờ ngợ hỏi: 3
"Vani... Em cũng biết loại này?"
Không giống loại thuốc kích dục uống trực tiếp vào người, có những loại hương liệu có thể gây ảo giác cho người ta, đặc biệt là một khi tâm đã nghĩ đến dục vọng thì cơ thể sẽ ngay lập tức có phản ứng bộc phát. Nói chi tiết là: hương liệu này tối đa hóa dục năng vốn có của một người và khai phá hết tất cả thảy dục năng còn lại mà họ có được.
Hơn 5 năm trở lại đây, Dục Mạt Hương bị cấm sản xuất và lưu hành vì tính chất nguy hiểm của nó. Dù người sử dụng cố ý hay vô tình hít phải lượng lớn hương liệu này đều tổn hại đến thần kinh - những trường hợp dục tiên dục tử ( thao đến chết trên giường), hoặc phô dâm thả rông, hoặc tự bạo cuồng rạch nát hạ bộ cơ thể để tìm kiếm khoái cảm không phải là chuyện hiếm gặp.
Chính phủ thành phố K đã xếp Dục Mạt Hương vào danh sách hàng quốc cấm.
Tuy nhiên... Một khoảng thời gian trước khi nó bị cấm, Dục Mạt Hương từng xuất hiện trong một series Gangbang Hardcore của Hỏa Ca. Lần đó sau khi hít phải hương này, Hỏa ca nhà cậu quả thật đã cày hùng hục không nghỉ đến nỗi ekip làm phim mặc dù đã hô "cắt" nhiều lần, nhưng người kia vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Kết quả, bốn chị diễn viên đóng cùng hắn sau khi rời khỏi trường quay đều nằm trên băng-ca đến bệnh viện. Còn hắn cũng không khá hơn, trực tiếp nằm vật ở nhà, sốt cao 39 độ 2 ngày không hạ...
Những chuyện này đều là do Tiểu Quỷ kể lại, Vani tuy biết rất nhiều, dụng tâm để nhớ nhiều chi tiết vụng vặt nhưng chưa bao giờ hé môi đề cập trước mặt Dương Hỏa.
Nếu cậu biết loại Dục Mạt Hương này, vậy có nghĩa là cậu biết câu chuyện ngày đó?
Dương Hỏa không hề biết rằng...
Vani giống như một cậu nhóc bỏ học nhưng vẫn thường xuyên len lén ôn bài, khoảng thời gian 2 năm Dương Hỏa rời xa cậu... Cậu chính là đem từng chuyện trong quá khứ của hắn lụm lặt từ khắp nơi, sau đó cẩn trọng ghi chép, kiên trì ghi nhớ. Vani chưa từng chất vấn đúng sai, chỉ đơn thuần là muốn biết thêm nhiều điều về hắn. Cứ vậy cứ vậy, cậu trở thành fans cứng của hắn, trở thành người thấu hiểu và tín nhiệm hắn nhất.
Có một thứ tình cảm đơn thuần như cây cối. Một khi nó đã đâm chồi nảy lộc, rễ tình sẽ tự khắc sâu trong tâm khảm, đem những chuyện liên quan đến đối phương trở thành đề tài mà mình quan tâm nhất,
Vani đã từng nghĩ, nếu hai người họ không có cơ hội ở bên nhau, cậu vẫn có thể đứng trên tư cách người hâm mộ mà yêu thương hắn, bầu bạn cùng hắn trong âm thầm.
Vậy nên, cậu vô thức đã biết rất nhiều câu chuyện mà hắn chưa từng kể.
Chuyện Dục Mạt Hương chỉ là một trong vô số những chuyện liên quan đến hắn mà cậu biết. Càng hiểu nhiều về hắn, cậu càng không thể tróc bỏ được chấp niệm muốn gặp lại hắn, bước bên hắn, nằm trong vòng tay hắn, bị hắn áp dưới thân mà lăn giường ủ ấm.
Phát hiện ra mình đã để lộ tâm tư, Vani míu chặt môi, chọn cách im lặng thay cho câu trả lời.
Ánh mắt nóng rực của Dương Hỏa vẫn cứ nhìn về phía cậu, chưa từng rời đi, chỉ là nơi đáy mắt vụt qua một tia đau lòng hiếm thấy.
Vani, em có vẻ đã biết được rất nhiều chuyện về anh... Bằng một nỗ lực nào đó, ở một khoảng thời gian nào đó mà anh không hề hay biết.
Theo dõi màn hình camera hiện trường được một lúc, cơ mặt Vani dần dần đông cứng lại, hoang mang nói nhỏ:
"Bác sĩ Tần điên rồi sao... Là bác sĩ anh rõ ràng biết loại này k thể tùy tiện dùng... Đã vậy còn dùng lên người mình với Kiều thiếu gia..."
Dương Hỏa cũng đanh mặt lại, rê con chuột tua nhanh những cảnh ghi lại. Những phân đoạn hành hạ thô bạo sau khi bác sĩ Tần đốt Dục Mạt Hương, quả thật khiến người làm trong ngành như hắn mở rộng tầm mắt.
Hắn không ngờ - tác dụng của Dục Mạt Hương lại lớn đến thế, diễn biến ngày một vụt qua sức kiểm soát của một người.
Đoạn, đột nhiên Tần Huy đã đưa tay tắt đèn khiến cả màn hình camera chuyển sang một màu đen tối om om.
Dã Tượng đứng gần đó, nhảy dựng lên:
"Tắt đèn? Tắt đèn rồi? Tại sao vậy? Vậy tính sao đây?"
Dã Thạch cũng dựng thẳng người lên, hoảng loạn nhìn sang Dương Hỏa, giải thích:
"Kiều thiếu gia sợ tối... Anh ấy như vậy... có phải.. quá ác rồi không?"
Dương Hỏa nghiêm mặt:
"... Hết cách rồi, Dã Thạch, bật loa!"
Vani có hơi chậm, chưa kịp hiểu cuộc đối thoại giữa mọi người, vụng về nghiêng đâu hỏi:
"Cho em hỏi một chút, tại sao chúng ta phải xem và nghe hết những chuyện đã xảy ra này?" Rất là... ngại ah~..."
Dương Hỏa nhếch môi cười, kiên nhẫn đáp:
"Vì như vậy chúng ta mới phán đoán chính xác được tình thế bên trong và thời gian thích hợp nhất để xông vào. Hay nói cách khác, cứu lấy mạng của hai người họ, đúng nghĩa đen."
--------o0o-------
Tiếng đối thoại của hai người trong phòng, vì màn hình đen thui càng khiến chuỗi âm thanh trở nên... ám muội hơn.
"... Tần Huy... Không thể nào... Tao không tin, anh ấy không chết... Anh ấy không thể chết... Tần Huy!"
"Ra đi...Mau ra đến cực khoái... Tôi muốn... Cứu Kiều Bác... Làm ơn, ra đi..."
Nghe được một lúc, Dương Hỏa tua đến khúc cách đây 2 phút trước, hắn chăm chú nghe tiếng lạch cạch của âm thanh mở tủ, tiếng xốp lách xách lộp xộp không ngừng phát ra. Xem chừng có người mở cửa tủ dụng cụ, lấy ra một vật gì đó được bộc trong bao ni lông xốp.
Mặt Dương Hỏa đen đi, hơi thở ngưng đọng, hoang mang quay sang nói với mọi người:
"Không ổn rồi, có cả dương cụ giả mô phỏng quái vật XS max, anh phải xông vào phòng số 6. Tiểu Quỷ, mua 1 thùng pháo bông cho tôi. Dã Thạch, cậu đưa tôi con dao găm của cậu.Giám đốc Lâm, anh hỏi xem phòng thiết bị có cưa ko. Chúng ta dùng mọi cách để phá cái cửa với bộ chốt cứng đầu đó."
------o0o------
Dã Tượng lục tục theo mọi người chuẩn bị đồ đạc, khi phương án gần triển khai thì đột nhiên nhận ra một vấn đề:
"Dương thiếu gia, anh xông vào lúc này rất nguy hiểm. Đèn trong phòng đã tắt tối om, ngay cả khi anh xông cửa bước vào, khói Dục Mạt Hương bay ra thì anh sẽ là người bị ảnh hưởng đầu tiên. Khói này nếu hít vào mà không... "giải quyết" được, có thể sẽ bị "liệt dương" đấy..."
Vani hoảng sợ nghĩ thầm:
Liệt... liệt dương? Vậy sự nghiệp của anh ấy... Chẳng phải... đi tong luôn sao?
Nghiêm trọng như vậy?
Dương Hỏa đang đứng trước mặt Dã Thạch, chìa tay nhận con dao găm. Báng dao màu bạc đặc cầm vào rất có lực, hắn thích thú mân mê vài cái rồi mới nghiêm mặt nói:
"Không có thời gian lo nhiều như vậy, còn chậm nữa là có án mạng thật đấy."
Ánh mắt quả quyết và dũng cảm đến bất chấp của hắn lúc đấy, người khác nhìn vào rất dễ bị say. Người ta thường không say cái nét đẹp ương ngạnh bốc đồng của một tên đàn ông 26 tuổi. Họ chỉ say cái dáng vẻ bạt mạng không sợ tổn thương của một người rõ ràng đã từng trải qua rất nhiều mà thôi.
Dương Hỏa năm mười chín đôi mươi, người khác có thể cho rằng hắn bất chấp bạt mạng là vì bồng bột, chưa trải sự đời.
Dương Hỏa năm hai mươi sáu tuổi, người khác khó có thể lý giải lý do vì sao hắn vẫn bất chấp bạt mạng y hệt như ngày đầu.
Nếu ai đó nhìn vào cuộc đời hắn, biết được những gì hắn đã trải qua, hẳn sẽ nghĩ rằng hắn đáng ra nên có dáng vẻ chững chạc và lý trí. Càng lớn tuổi, hắn đáng ra nên biết cân nhắc thiệt hơn trước mỗi tình huống nguy hiểm mà mình phải đối đầu.
Nhưng không, hắn vẫn giữ dáng vẻ "đổ mồ hôi đổ máu là chuyện thường tình" mà bất chấp tiến lên.
Vani biết rõ mình không thể ngăn cản, chỉ đành níu lấy tay áo của hắn, rụt rè nói: "Em đi cùng anh..."
Dương Hỏa khựng lại, lần đầu tiên ngọn lửa bạt mạng trong lòng hắn bớt mãnh liệt đi.
Hắn vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt đầy kiên định của Vani. Cậu không nói nhiều – cũng không ý định ngăn cản, chỉ đơn giản là ngước cặp mắt màu nâu hạt dẻ, trong veo và sáng ngời mong đợi câu trả lời từ hắn.
Vani của ngày hôm nay cũng y hệt như Vani của 2 năm về trước. Luôn muốn đứng chung một chiến tuyến với hắn, luôn là hậu phương ủng hộ mỗi quyết định dù có bao nhiêu phần mạo hiểm của hắn.
Trong tim như có một dòng nước ấm áp len lỏi.
Thì ra, cảm giác có ai đó lo lắng và muốn bảo vệ nó kỳ diệu như vậy.
Tài sản quý giá nhất mà hắn nhận được cho tới bây giờ.
"Vani... Em tạm thời ở lại đây. Tiểu Quỷ, cậu canh chừng cậu ấy."
Anh muốn đặt em khỏi những nguy hiểm không đáng có. Những chuyện nằm trong phạm vi giải quyết của anh, mong em đừng can thiệp. Không phải anh không có khả năng bảo vệ em, không phải anh không tin em...
Chỉ là... anh lựa chọn việc để em nằm ngoài vùng nguy hiểm.
Chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy yên tâm mà bạt mạng mạo hiểm.
Vừa mới dịu dàng câu trước – như chợt nhớ ra điều gì, câu sau hắn liền đổi giọng uy hiếp:
"Lần nào giao cậu ấy cho cậu tôi cũng không an tâm. Tôi còn chưa tính sổ với cậu mấy lần trước! Cậu liệu mà làm cho đàng hoàng..."
Tiểu Quỷ thất kinh, vừa nghe lời hắn nói đã gật đầu lia lịa.
Dã Tượng bên này vẫn chưa hết lo lắng, nói với theo: "Chúng ta có thể đổi người khác đi mà..."
Hắn không kiêng dè mà hùng hồn chất vấn ngay:
"Đổi ai? Dã Thạch? Cậu ấy có thể phản ứng nhanh nhẹn, nhưng không biết chiến thuật tâm lý, không thể đối phó với lão Tần. Muốn cứu người kia bình an vô sự, nhất định phải "xử" xong lão Tần trước. Mà chuyện của lão Tần - có ai hiểu cậu ấy hơn tôi?"
Lời này... nếu đổi lại là người khác, có lẽ trong lòng sẽ nảy sinh nghi ngờ và đố kỵ.
Người anh em kia – rốt cuộc là có vị trí như thế nào đối với hắn mà khiến hắn chấp nhận đích thân ở tuyến đầu vào cứu... So với người "ngày đêm lăn giường" Vani kia, rốt cuộc ai quan trọng hơn ai chứ?
Nhưng đối với Vani, cậu chỉ đơn thuần lo cho sự an toàn của hắn.
Dục Mạt Hương nếu vô tình hít vào, thần trí sẽ nghĩ đến dục vọng không ngừng. Nếu không được giải tỏa và thỏa mãn, liệt dương ngang xương thì anh sống tiếp kiểu gì...
Vani canh cánh không yên, míu môi gọi khẽ:
"Hỏa Ca..."
Dương Hỏa rất thính, quay lại nhìn cậu rồi híp mắt cười, tự tin chắc nịch bỏ lại một câu: