Sau ngày vượt rào đó, Vani thu lu trốn trong phòng nhất quyết không dám ra đường.
Một phần vì chỗ "nào đó" cần tịnh dưỡng, vừa mới khỏe lại bị đè ra giày vò. Nên ba ngày công sức dưỡng thương giờ đây đổ sông đổ biển. Cậu không dám liên hệ với bác sĩ Tần, chỉ ở nhà ăn uống bồi bổ và nhất quyết né tránh Dương Hỏa.
Hơn năm ngày sau, cơ thể của cậu xem như đã quay về trạng thái bình thường. Nhưng còn một thứ vẫn chưa khôi phục lại trạng thái cũ – đó chính là mối quan hệ giữa Tiểu Quỷ và Vani.
Sau hôm Song long nhập động đó, Vani không biết đối mặt với Tiểu Quỷ như thế nào, Tiểu Quỷ cũng chẳng có không gian riêng để nói chuyện với cậu. Nếu Dương Hỏa và Vani đi ăn cơm, thì chắc chắn Tiểu Quỷ là tài xế xe, lúc rước nhìn nhau được một lần, lúc về lại nhìn nhau được thêm một lần. Giao tiếp xã giao không qua vài câu:
"Chào buổi sáng hoặc chào buổi tối, hai người đi chơi vui vẻ. Tạm biệt."
Mãi đến một hôm, Vani nhận được tin nhắn của người bạn học nọ.
"Vani, chuyện rất cấp bách, cậu có thể mua bao cao su giúp tôi được không?"
Vani nằm trên giường thảnh thơi, nhắn tin hỏi lại:
"Sao cậu không tự đi mua?"
Tin nhắn của người kia lập tức trả lời:
"Bạn gái tôi ngại mà, tôi cũng ngại nữa. Trước giờ chưa từng dùng bao giờ. Cậu có kinh nghiệm nhiều như vậy, không ấy đi mua giúp tôi đi."
Vani thở dài nhắn tin hỏi: "Mua bao nhiêu hộp?"
Cậu bạn kia càng không khách khí, trực tiếp đáp: "Mỗi thứ một hộp đi, mua tầm 10 hộp là được."
Vani nhìn số lượng đó, ngờ ngợ trả lời: "10 hộp? Nhiều dữ vậy sao?" Anh bạn à, anh có chắc là dùng để thao làm bình thường chứ không phải dùng để thổi bong bóng đấy chứ...
Cậu bạn nọ giải thích ngắn gọn:
"Chẳng phải vì ngại mua và phiền cậu thêm lần nữa sao? Cứ quyết định vậy đi nhé, tiền cũng sẽ chuyển khoản cho cậu luôn! Tôi phải vào tiết học, nhờ cậu cả đấy. Bye bye."
Vani quăng điện thoại sang một bên, cúi mặt úp hẳn xuống gối. Cậu la lên một tiếng rất to.
Anh nhờ nhầm người rồi, tôi không dùng bao cao su bao giờ... Dương Hỏa lúc nào cũng chơi trần thôi...
Suy đi nghĩ lại, cậu vẫn là muốn đi ra ngoài thay đổi không khí. Thoáng nghĩ giờ này Dương Hỏa đang "hì hục" đóng phim, cậu đành nhắn tin báo Tiểu Quỷ đến đón.
---------o0o----------
Ngồi trên xe đi được một đoạn, không khí của cả hai quỷ dị vô cùng. Cảm thấy nếu không nói ra hiểu lầm sẽ mỗi lúc một nặng, cậu chẳng biết mở miệng thế nào, vẫn là nên... nói gì đó nhỉ?
"Anh Tiểu Quỷ..."
Tiểu Quỷ ngồi trước vô lăng, cẩn trọng tiếp lời trước:
"Ừm... Vani... Anh có chuyện phải giải thích với em. Chuyện ngày hôm đó... anh mong em có cái nhìn thoáng hơn một chút. Mặc dù anh biết là rất khó. Đại Côn từng đóng rất nhiều phim, tiếp xúc với rất nhiều người, chuyện chia sẻ bạn tình không phải là chuyện hiếm gặp.
Dù bình thường anh ấy rất cẩn trọng và chiếm hữu em, nhưng một khi đã hăng máu thì chắc chắn sẽ có chút vượt giới hạn. Nhưng đó chỉ là ngoại lệ 1 lần duy nhất thôi. Anh mong em hiểu, và đừng để tâm chuyện đó... Nếu không, chúng ta sẽ rất khó sống chung với nhau." 2
Vani bối rối nhìn ra phía cửa sổ, ngờ vực hỏi:
"Anh thật sự có thể, xem như không nhớ gì, không có chuyện gì xảy ra sao?"
Tiểu Quỷ thở dài, lắc đầu:
"Không... làm sao anh có thể quên khoái cảm khi em ngậm côn thịt của anh vào miệng, mân mê và vuốt ve nó được. Cảm giác cùng Đại Côn nhập động cũng rất là kích thích nữa...
Vani, em có thể hiểu thế này... Có rất nhiều món ăn, cho dù là em đã ăn qua một lần rồi không có điều kiện để ăn lại, nhưng hương vị mùi vị, ấn tượng ngon - dở vẫn phải lưu lại chứ? Vì sao lại dùng lý do không thể ăn lại mà phủ định rằng mình đã từng ăn nó?"
Vani nghĩ thầm: Lại là một ví dụ hết sức sinh động nha. 1
"Ồ... Tư tưởng này của anh... Thật khiến em mở rộng nhân sinh quan nha."
"Vani, có cơ hội được tiếp xúc với em, anh rất vui. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có suy nghĩ vượt rào hoặc không thể sống chung em nữa. Chúng ta không nên vì một lần đó mà đẩy cả ba vào mối quan hệ khó xử."
Vani gật nhẹ đầu: "Vâng."
Người kia cũng cười: "Đương nhiên, anh vẫn không cổ vũ em đi ăn nhiều món khác nhau nhé!" 1
Cậu cười, xua tay: "Haha, sẽ không."
Xe đậu vào bãi đỗ ngay ngắn, Tiểu Quỷ ra vẻ tự nhiên, hỏi cậu:
"Đến nơi rồi, em có muốn anh đi cùng không?"
"Anh có bận không? Em đi mua bao cao su cho bạn."
Tiểu Quỷ cười cười, cả thân người phấn chấn hẳn lên, nồng nhiệt trả lời:
"Ồ, cái này thì em thỉnh giáo đúng người rồi đó. Anh đi cùng em." 2
----------o0o-----------
Vừa bước vào cửa hàng chuyên bán vật phẩm phục vụ nhu cầu tình dục, cậu liền nhận được cuộc điện thoại của Dương Hỏa:
"Tiểu Dâm Đãng, kiểm tra đột xuất, em đang làm gì đó?"
Vani thất kinh như mèo bị dẫm phải đuôi, lắp bắp:
"Đang... đi mua bao cao su... với Tiểu Quỷ!"
Dương Hỏa hết sức ngạc nhiên, hỏi lại:
"Hả? Cái đấy cần gì mua? Phòng đạo cụ của nhà chúng ta chẳng phải có rất nhiều sao?"
Vani đơ ra như tượng, máy móc lặp lại:
"Có... rất nhiều... rồi sao?"
Dương Hỏa tỉnh bơ trả lời:
"Đương nhiên, tháng nào anh cũng nhập về loại mới nhất."
Vani đột nhiên che điện thoại lại, thì thầm to nhỏ:
"Anh không sợ dùng không hết bỏ sẽ phí sao? Còn nữa... tại sao, anh tàng trữ nhiều như thế, lại không dùng?"
Đột nhiên Tiểu Quỷ chen ngang nói lớn vào điện thoại:
"Vậy có cần mua thêm không?"
Vani đứng bên cạnh càng khó xử, ấp úng hỏi người bên kia đầu dây, giọng nói y hết như xin phép ông xã 1
"Cái đó... Hỏa Ca... có cần mua thêm không?"
Hắn lúc này mới nhớ ra trọng tâm của vấn đề, ngờ ngợ hỏi:
"Khoan đã... Vani... Em muốn dùng bao cao su với Tiểu Quỷ?" 1
Hai người nhân lúc tôi không có ở nhà... Không phải chứ, lần song long nhập động trước đã khai phá cho hai người một con đường thông dâm mới sao? 8
Tôi nhất quyết không chất nhận được chuyện này nhé! 1
Dương Hỏa còn chưa kịp nổi đóa thì đã nghe Vani trả lời:
"Hả? Làm gì có chuyện đó! Bạn học của em nhờ mua giúp."
Cơ mặt của hắn lúc này mới giãn ra, thở phào một hơi nói: "Em đang mua hàng ở đâu? Là cửa hàng X ở trung tâm thương mại hay là cửa hàng Y ở đường lớn gần khu nhà chúng ta ở."
"Cửa hàng X..."
"Hay thật, đi mua bao cao su giúp người khác quả thật quang minh chính đại vào tận trung tâm thương mại lớn nhỉ? Em cứ đọc số điện thoại của anh sẽ được giảm 15%, anh từng đại diện thương hiệu cho nhãn hiệu bên đấy. Nếu em đã đi thì hỏi giúp anh hóa đơn của tháng trước đã xuất chưa? Em lấy luôn nhé. Thật tiện, cảm ơn em. Tối về anh bù đắp cho! Anh phải vào cảnh quay rồi, cúp máy đây!"
Vani ngáo ngơ cúp máy, nhìn sang Tiểu Quỷ. Anh ta nhìn thấy gương mặt thất thần của cậu bèn hỏi:
"Đại Côn nói gì mà em đơ ra thế?"
Cậu cố lục lọi lại trí não của mình, máy móc chuyển lời lại:
"Anh ấy khen mình đi mua bao cao su ở trung tâm thương mại lớn thì thật khoa trương. Anh ấy nói đọc số điện thoại của anh ấy sẽ được giảm giá. Lấy hóa đơn giúp anh ấy. Đại loại vậy..." Lượng thông tin dặn dò dài quá, nhất thời phản ứng lại không kịp.
Vani quay sang chị nhân viên nọ, trình bày lại thêm một lần yêu cầu của Dương Hỏa, chị ấy cười buồn hỏi lại:
"Cuối cùng cậu ấy cũng quay về được bên em rồi, thật tốt...
Cậu ấy... Hai năm trước anh ấy đánh đổi điều kiện với Đào Nhã. Chị và một vài người trong đó, nhờ cậu ấy mới có thể thoát ra căn biệt thự đen tối đó.
Đào Nhã sống hẳn ở một biệt thự riêng. Từ sau khi nam căn của Lão Đào bị Dương Hỏa hành hung đến hư chức năng, Đào Nhã không có ai phục vụ chuyện chăn gối. Bao nhiêu tên trai trẻ đều được tuyển lựa đến để phục vụ nhu cầu thao huyệt của bà ta, nhưng không ai cầm cự được quá hai tháng.
Dương Hỏa đã đến căn biệt thự đó, bàn điều kiện với Đào Nhã. Bà ta đem hình khỏa thân của một cậu nhóc trẻ tuổi ra uy hiếp anh ấy, những tưởng anh ấy sẽ không khuất phục... Cuối cùng anh ấy lại đồng ý. Anh ấy nói, cậu còn trẻ, tương lai ở phía trước còn dài, không thể vì dính vào anh ấy mà bị liên lụy được. Nếu hình ảnh khỏa thân của cậu bị phát tán vào trường học, hoặc gửi cho gia đình cậu, có thể cuộc đời của cậu cũng sẽ tiêu tùng. Anh ấy chấp nhận phục vụ mọi yêu cầu về tình dục của bà ta, trong một năm.
Những ngày đầu Dương Hỏa về, anh ấy còn nắm được cục diện. Càng về sau, anh ấy càng bị hành hạ đến tả tơi. Đào Nhã ban đầu chỉ xem anh ấy là dụng cụ để phát tiết tình dục, ngày nào cũng nhấp nhô trên người anh ấy. Đêm đến Lão Đào đến phòng anh ấy, tiêm cho anh ấy rất nhiều lượng thuốc kích dục rồi đem anh ấy vào giày vò bọn chị.
Dương Hỏa lần nào cũng giữ nguyên lý trí, dù thuốc có nặng cỡ nào, anh ấy cũng rất nhẹ nhàng với bọn chị. Hơn mười hai cô gái trong căn phòng đó phải giúp anh ấy dập lửa. Nhưng anh ấy rất có chừng mực. Mỗi lần đút vào hoa huyệt hay tao huyệt của bọn chị, anh ấy đều nói "xin lỗi" rất nhiều lần. Anh ấy chưa từng muốn làm đau ai, cho dù là bị ép tiêm thuốc, cho dù đau đớn và khó chịu, anh ấy vẫn cắn răng không rên một tiếng nào.
Chị còn nhớ, có một thời gian nọ, anh ấy quả thật bị ép đến phát điên. Hơn năm ngày bị Lão Đào kích thuốc, hết đợt này tới đợt khác, côn thịt gần như luôn bị duy trì trong trạng thái cương cứng không thể xìu được. Anh ấy bị ép giao hợp mua vui cho hai vợ chồng Đào Nhã. Sau đó còn bị côn thịt còn bị đâm chuỗi hạt châu vào, không cho bắn bạch dịch. Cùng làm chung nghề với nhau, bọn chị vừa thương vừa phục anh ấy.
Sau chuỗi thời kỳ đó, Dương Hỏa quả thật đã bị bệnh, sốt li bì vì nhiễm trùng đường tiểu. Cứ tưởng anh ấy chỉ vì đại nghĩa diệt thân thôi, nào ngờ... đến trong mơ anh ấy cũng nói:
"Tất cả mọi việc anh làm, mọi cố gắng này, đều đánh đổi cuộc đời tươi sáng của Vani."
Anh ấy bị hai vợ chồng họ ép đến cực hạn, những tưởng cái côn thịt đó bị hư chức năng luôn rồi. Đào Nhã sợ nguy hiểm đến tính mạng đành phải đi cầu cứu danh y trong ngành này, chính là Tần Huy. Lúc này bác sĩ Tần vừa điều trị, vừa nghĩ cách cứu anh ấy thoát khỏi đó. Hôm định mệnh gần cuối cùng, nếu Tề Bạch và Tần Huy đến chậm một chút nữa, có khi... Lão Đào đã thật sự giẫm nát nam căn của Dương Hỏa. Gã không thể tin được là Đào Nhã bị anh ấy thôi miên Đào Nhã, đem chính tài khoản của Đào Nhã up lên web đen, hủy hoại hình tượng của vợ lão triệt để. Hắn tuy không yêu thương vợ nhưng chính việc rò rỉ thông tin bê bối nọ đã trực tiếp ảnh hưởng đến các công ty lớn nhỏ có hắn đầu tư cổ phần. Các cổ đông thi nhau rút vốn, từ chối hợp tác với Đào Nhã. Lão xem như mất cả chì lẫn chài.
Tề Bách cứu bọn chị ra, xóa hết tất cả tư liệu nhạy cảm. Cho bọn chị một cuộc sống mới. Chị không ngờ là anh ấy thật sự đã quay về bên em... Chúc mừng em..."
Vani nghe chị Uông Mỹ kể lại xong, vội vàng quẹt nước mắt sắp trào ra khóe mắt, chân thành nói: "Cảm ơn chị đã dành thời gian kể chuyện này cho em biết..."
Uông Mỹ lắc đầu, cười buồn: "Chị thật sự mong em mãi mãi không biết. Nhưng như vậy sẽ có chút bất công với Dương Hỏa. Sự hi sinh của anh ấy không được biết đến... rất tàn nhẫn... Chị hi vọng em và anh ấy có được hạnh phúc..."
Cậu ngờ vực, canh cánh trong lòng, cuối cùng vẫn cất giọng hỏi: "Chị... Yêu anh ấy sao?"
Uông Mỹ có hơi bất ngờ khi nghe cậu hỏi điều đó. Chuyện này, có một khoảng thời gian, cô không muốn đối diện, càng không muốn tìm cậu trả lời. Một người đàn ông như Dương Hỏa, nghĩa khí có, mị lực có... Không chỉ mỗi riêng cô, mà ai cũng mong muốn được trở thành người quan trong nhất trong lòng anh ấy. Chỉ là, anh ấy đã chọn cậu!
Cô lắc đầu cười, dặn dò chân thành:
"Câu trả lời này đâu còn quan trọng nữa. Vani...Trân trọng người trước mắt nhé!"
Bước ra khỏi cửa hàng với một túi đầy bao cao su, Vani rút điện thoại gọi ngay Dương Hỏa. Chuông reo chưa tới hai tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy. Cậu chẳng màng việc hắn có đang bận quay phim không, có mệt không, mà trực tiếp buộc miệng hỏi:
"Chừng nào anh về?"
Dương Hỏa nhận ra giọng nói của cậu có chút nghèn nghẹn, lo lắng hỏi:
"Giọng em sao thế? Vừa khóc xong? Tiểu Quỷ bắt nạt em à? Đưa điện thoại cho anh làm việc với nó!"
Vani hít một hơi sâu, nhìn lên khoảng không gian thoáng đãng trước mắt, mỉm cười trả lời:
"Không... Em lại thiếu thao rồi, em chờ anh về thao em..." 12