Những ngày sau đó, tôi bắt đầu cảm nhận rất rõ sự thay đổi trong chính mình.
Không phải vì Thanh Mai nói những lời khiến tôi rung động, mà vì tôi học được cách quan sát cảm xúc của mình rõ ràng hơn. Tôi không còn trốn tránh, cũng không vội vàng đặt tên cho nó. Tôi chỉ để mọi thứ tồn tại, như cách nó vốn nên là.
Ở trường, tôi được cô giáo gọi lên phát biểu nhiều hơn. Tôi bắt đầu ghi chép cẩn thận, làm bài đầy đủ, không còn học theo kiểu cho xong. Gia Kỳ từng nhìn tôi rồi thở dài:
“Mày thay đổi thật rồi đó Trân.”
“Tao chỉ đang sống đúng hơn thôi.” – tôi đáp.
Nhật Hào huých vai tôi:
“Có người ảnh hưởng ghê ha.”
Tôi không phủ nhận.
Một buổi chiều mưa, tôi trú dưới mái hiên gần phòng thực hành thì thấy Thanh Mai chạy qua. Chị không mang dù, tóc hơi ướt, áo đồng phục dính vài giọt mưa. Khi thấy tôi, chị khựng lại.
“Em sao còn ở đây?”
“Em đợi mưa tạnh.” – tôi nói.
Thanh Mai đứng cạnh tôi. Không gian nhỏ hẹp, tiếng mưa rơi đều đều. Tôi nghe rõ cả nhịp tim mình.
“Dạo này em ổn hơn rồi.” – chị nói – “Chị nhìn là biết.”
“Nhờ chị.” – tôi đáp khẽ.
“Không.” – Thanh Mai lắc đầu – “Là do em mạnh hơn chị nghĩ.”
Tôi quay sang nhìn chị. Lần này, tôi không né tránh ánh mắt ấy nữa.
“Chị Mai,” tôi hỏi, “hồi trước… khi chị gặp chuyện buồn, chị làm sao để vượt qua?”
Thanh Mai im lặng một lúc lâu.
“Chị không vượt qua nhanh như em đâu.” – chị nói – “Chị từng mất rất lâu để chấp nhận mình không thể làm hài lòng tất cả mọi người.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ,” chị nhìn tôi, “chị chỉ cần một vài người hiểu chị là đủ.”
Mưa bắt đầu nhỏ dần. Tôi bước ra trước một bước, rồi quay lại.
“Trong số đó… có em không?”
Thanh Mai không trả lời ngay. Chị đưa tay chỉnh lại tóc cho tôi, động tác rất nhẹ.
“Có.” – chị nói.
Chỉ một từ thôi, nhưng tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Tối hôm đó, tôi mở tập ra viết. Không phải bài văn trên lớp, mà là những dòng rất vụn vặt về ngày hôm nay, về mưa, về hành lang ướt, về một người đứng cạnh tôi không nói nhiều nhưng luôn khiến tôi thấy an toàn.
Tôi nhận ra:
Thanh Mai không kéo tôi đi nhanh hơn,
cũng không ép tôi lớn lên sớm.
Chị chỉ đứng đó,
để tôi tự học cách trưởng thành.
Từ sau buổi chiều mưa ấy, mọi thứ giữa tôi và Thanh Mai không thay đổi theo cách ồn ào. Không có lời hứa, không có sự xác nhận. Chỉ là những điều rất nhỏ, nhưng đủ khiến tôi nhận ra mình đang bước vào một giai đoạn khác của thanh xuân.
Buổi sáng, tôi đến trường sớm hơn. Không phải để gặp ai, mà vì tôi muốn có thêm thời gian cho bản thân. Tôi ngồi ở bàn cuối lớp, mở sách ra đọc trước giờ vào học. Có lúc tôi ngẩng lên, thấy nắng chiếu qua cửa sổ, lòng yên đến lạ.
Gia Kỳ từng nhìn tôi rồi nói: “Dạo này mày ít nóng nảy hẳn.”
“Tao mệt với việc phải chứng minh rồi.” – tôi đáp.
Nhật Hào cười:
“Vậy là lớn rồi đó.”
Tôi không biết mình đã “lớn” chưa, nhưng tôi biết mình không còn dễ bị kéo đi bởi lời nói của người khác nữa.
Buổi trưa, tôi hay lên thư viện. Có hôm Thanh Mai không ở đó, nhưng tôi vẫn ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ — nơi trước đây chúng tôi từng ngồi cạnh nhau. Có những khoảng trống không cần ai lấp đầy, chỉ cần mình học cách chấp nhận nó tồn tại.
Một ngày nọ, khi tôi đang xếp sách vào cặp thì có người gọi tên.
“Trân.”
Tôi quay lại. Là Thanh Mai.
Chị đứng ở cửa thư viện, tay cầm một tập giấy. “Chị tưởng em về rồi.”
“Em còn chút bài.” – tôi nói.
Thanh Mai bước lại gần, đặt tập giấy xuống bàn.
“Bài viết của chị được chọn đi thi cấp huyện.”
Tôi mở to mắt. “Thiệt hả chị?”
“Ừ.” – chị cười, nụ cười rất nhẹ – “Chị muốn là người đầu tiên nói với em.”
Tim tôi khẽ rung lên.
“Em chúc mừng chị.” – tôi nói, giọng chân thành – “Em biết chị làm được mà.”
Thanh Mai nhìn tôi một lúc lâu.
“Có em tin là chị thấy đủ rồi.”
Chúng tôi ngồi xuống, không học, chỉ nói chuyện vu vơ. Về lớp học, về thầy cô, về những dự định rất xa mà cũng rất gần. Tôi kể cho chị nghe tôi bắt đầu thích môn Ngữ văn hơn trước, vì tôi thấy trong đó có những điều giống cảm xúc của mình.
“Viết đi.” – chị nói – “Viết cho chính em.”
Câu nói ấy khiến tôi suy nghĩ suốt cả buổi chiều.
Tối về, tôi mở vở ra. Không phải để làm bài, mà để viết những điều tôi chưa từng dám nói thành lời. Tôi viết về những ngày bị hiểu lầm, về cảm giác bị bỏ rơi, về nỗi sợ không ai đứng về phía mình. Và tôi viết về Thanh Mai — không gọi tên cảm xúc, chỉ viết về sự hiện diện của chị, như một điểm tựa rất yên.
Tôi chợt nhận ra:
không phải vì có ai đó mà tôi trở nên mạnh mẽ,
mà vì nhờ có ai đó,
tôi dám tin vào sức mạnh của chính mình.
Trước khi ngủ, tôi nhận được tin nhắn.
“Ngủ sớm nhé. Mai học.”
Tôi mỉm cười, trả lời:
“Dạ.”
Chỉ một chữ thôi, nhưng tôi thấy lòng mình rất đầy.