Thanh Xuân Lỡ Nhịp [ Gl ]

Chương 14: Ranh Giới Mong Manh

Trước Sau

break

Tôi bắt đầu nhận ra một điều rất rõ từ những ngày đó.

Thanh Mai không còn chỉ là “chị khối 9” nữa.

Sự quan tâm của chị không ồn ào, không phô trương, nhưng đủ để tôi nhận thấy mình đang dần chiếm một vị trí đặc biệt nào đó trong suy nghĩ của chị — và ngược lại.

Buổi sáng, tôi hay vô thức nhìn lên khối 9 khi đi ngang. Chỉ cần thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở hành lang, tim tôi đã đập nhanh hơn một nhịp. Tôi tự nhủ đó chỉ là sự ngưỡng mộ, là cảm giác an toàn khi ở gần một người khiến mình tin tưởng.

Nhưng tôi biết, không chỉ có vậy.

Một chiều nọ, trường tổ chức sinh hoạt cuối tuần. Các khối ngồi tách riêng, nhưng khoảng sân thì chung. Tôi ngồi cùng Gia Kỳ và Nhật Hào, mắt lại lạc về phía dãy ghế khối 9.

Thanh Mai đang cười.

Nụ cười rất hiếm khi xuất hiện — và khi xuất hiện, nó khiến tôi không thể rời mắt.

“Ê.” – Gia Kỳ huých nhẹ – “Mày nhìn chị Mai dữ vậy?”

Tôi giật mình. “Bậy.”

Gia Kỳ nhếch môi cười, không nói thêm, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đã hiểu.

Khi buổi sinh hoạt kết thúc, Thanh Mai chủ động chờ tôi. Chị đưa cho tôi chai nước, như thói quen mấy hôm nay.

“Em có mệt không?”

“Không.” – tôi lắc đầu – “Chị thì sao?”

“Ổn.” – chị đáp – “Nhưng chị muốn nói chuyện với em một chút.”

Chúng tôi đi chậm ra phía sau dãy phòng học cũ, nơi ít người qua lại. Gió chiều thổi nhẹ, mang theo mùi nắng còn sót lại trên sân trường.

“Dạo này,” Thanh Mai nói, giọng trầm hơn, “chị thấy có người để ý em.”

Tôi khựng lại. “Ai ạ?”

“Không quan trọng là ai.” – chị nhìn tôi – “Quan trọng là… em cảm thấy thế nào.”

Tôi im lặng. Rất lâu.

“Em không biết.” – tôi nói thật – “Nhưng em biết là em không thích người khác nói về em theo kiểu đó.”

Thanh Mai gật đầu. “Chị cũng vậy.”

Chị dừng bước, quay sang đối diện tôi. Khoảng cách rất gần, nhưng không vượt qua ranh giới nào cả.

“Trân,” chị nói khẽ, “chị không muốn làm em khó xử. Cũng không muốn em bị ảnh hưởng vì chị.”

Tôi ngẩng lên nhìn chị. “Nhưng chị đang ở đây.”

Thanh Mai hơi sững lại.

Tôi tiếp:

“Em không cần chị phải tránh xa. Chỉ cần chị đừng rời đi là được.”

Không ai nói thêm câu nào nữa.

Chị đưa tay, do dự một chút rồi đặt lên vai tôi, rất nhẹ.

“Chị hứa.”

Khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra: có những mối quan hệ không cần gọi tên, không cần vượt qua ranh giới, nhưng vẫn đủ sâu để khiến người ta trân trọng.

Trên đường về, tôi đi chậm hơn thường lệ. Mặt trời đã khuất sau những mái nhà, để lại bầu trời tím nhạt.

Thanh xuân của tôi — từng lỡ nhịp vì tổn thương — giờ đây đang học cách bước đi cẩn thận hơn,

giữa những cảm xúc vừa chớm nở,

và một người tôi không muốn đánh mất.

Sau buổi chiều hôm đó, giữa tôi và Thanh Mai hình thành một sự ăn ý rất lạ.

Không ai nhắc lại cuộc nói chuyện ở dãy phòng học cũ, nhưng cả hai đều hiểu ranh giới ấy vẫn ở đó — rõ ràng, nhưng không hề lạnh lẽo. Chị vẫn chờ tôi tan học khi có thể. Tôi vẫn quen với việc tìm bóng dáng chị giữa đám đông học sinh khối 9.

Chỉ là… mọi thứ trở nên tinh tế hơn.

Có những buổi chiều, chúng tôi không đi chung nữa, chỉ chào nhau bằng ánh mắt. Có hôm, chị giả vờ bận để tôi về trước, nhưng tối đó lại nhắn tin hỏi: “Về tới nhà chưa?”

Tôi đọc tin nhắn mà tim đập mạnh, rồi trả lời rất nhanh: “Dạ rồi.”

Ở lớp, tôi bắt đầu bị trêu.

“Ê Trân, dạo này mày chăm học ghê ha.” – Nhật Hào cười gian.

“Có động lực chứ gì.” – Gia Kỳ phụ họa.

Tôi giả vờ không nghe, nhưng tai nóng ran. Tôi không kể cho họ nghe quá nhiều, vì có những cảm xúc tôi muốn giữ cho riêng mình — ít nhất là lúc này.

Một ngày nọ, trường tổ chức thi học sinh giỏi vòng trường. Tôi không đăng ký, nhưng Thanh Mai thì có. Chị đại diện cho khối 9, môn Ngữ văn. Sáng hôm đó, khi thấy danh sách dán trước bảng tin, tôi đứng nhìn rất lâu.

“Chị ấy giỏi thật.” – một bạn đứng cạnh nói.

Tôi không nói gì, chỉ thấy trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó gọi tên. Không phải ghen, cũng không phải tự ti. Mà là một mong muốn rất nhỏ: mình cũng muốn trở thành người khiến chị tự hào.

Chiều hôm đó, tôi chủ động đợi chị.

Thanh Mai bước ra khỏi phòng thi, vẻ mặt mệt nhưng ánh mắt sáng. Khi thấy tôi, chị hơi ngạc nhiên.

“Sao em chưa về?”

“Em muốn đợi chị.” – tôi nói thật.

Chị cười. “Thi xong rồi, đầu óc trống rỗng lắm.”

Tôi đưa cho chị chai nước. “Uống đi ạ.”

Chị nhận lấy, uống một ngụm rồi nói:

“Chị làm bài ổn. Nhưng lúc viết đoạn cuối… chị lại nghĩ đến em.”

Tôi sững người. “Em?”

“Ừ.” – chị gật đầu – “Viết về thanh xuân. Chị nghĩ đến một người từng bị tổn thương, nhưng không chọn cách làm tổn thương người khác.”

Tôi cúi đầu, tim đập loạn nhịp.

“Em đâu có tốt như chị nói.”

“Chị không cần em phải tốt.” – Thanh Mai nói chậm rãi – “Chị chỉ cần em là chính em.”

Chúng tôi im lặng một lúc rất lâu. Không khí giữa hai người không hề ngượng ngùng, mà đầy ắp những điều chưa nói ra.

Trên đường về, tôi hỏi:

“Chị Mai này… sau này lên cấp 3, chị có quên em không?”

Thanh Mai dừng lại, quay sang nhìn tôi.

“Em nghĩ chị là người như vậy sao?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy thì đừng tự làm mình buồn vì những điều chưa xảy ra.” – chị nói – “Thanh xuân không cần đi cùng nhau suốt cả chặng. Chỉ cần từng đoạn là đủ.”

Câu nói đó theo tôi suốt cả buổi tối.

Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà, nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra từ đầu năm đến giờ. Từ những tổn thương, những lời đồn, những ngày tưởng như không chịu nổi — cho đến khi một người xuất hiện, không kéo tôi ra khỏi bùn lầy bằng sức mạnh, mà đứng cạnh tôi cho đến khi tôi tự bước ra.

Tôi nhận ra:

có những mối quan hệ không cần gọi tên là gì,

không cần hứa hẹn xa xôi,

nhưng lại đủ sâu để trở thành một phần ký ức không thể thay thế.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc