Bên bàn mạt chược vốn thích tán chuyện, tất nhiên cũng có người nhắc đến chuyện hôn sự của Phó tiên sinh. Ai cũng biết lão phu nhân đã chọn cô làm dâu, nên liền vây quanh lấy lòng, vừa chê bai đám phụ nữ ngoài kia, vừa nói mấy kẻ làm báo giờ toàn bịa đặt.
Lão phu nhân thì càng tỏ rõ thái độ kiên quyết: hôn sự chỉ còn là chuyện mấy tháng nữa thôi. Kéo dài thêm cũng chỉ để thiên hạ chê cười Tứ cô nương lỡ thì, khiến thông gia mất mặt, thậm chí còn khiến kẻ ngoài nghĩ rằng cửa Phó gia dễ bước vào lắm.
Mạnh Uyển Tú ngồi phía sau, không khỏi thấy có chút ngượng ngập, lời nói cũng ít dần.
Đến khi tàn cuộc, cô chuẩn bị trở về nhà ở hẻm Mai Tuyền, trước khi đi còn ngồi cùng lão phu nhân chuyện trò riêng một lúc.
Lão phu nhân nắm chặt tay cô, ân cần dặn dò:
“Uyển Tú à, Hy Sách đúng là hồ đồ, tâm còn chưa định, nay vướng người này mai lại dính người khác, nhưng nó vốn chẳng có ác tâm đâu.”
Hắn mà không xấu ư? Rõ ràng chuyện xấu xa gì cũng đã làm.
Nghe vậy, Mạnh Uyển Tú chỉ thấy trong lòng ấm ức.
“Công việc làm ăn của nó, giờ còn phải dính tới cả bên chính phủ. Ở một số nơi, chuyện phụ nữ khoác tay đàn ông đi cùng chỉ là lề thói du nhập từ ngoài vào, chẳng phải thân mật gì, mà là phép tắc giao tiếp thôi.”
“Con hiểu.”
“Huống hồ, tình cảm của con với nó, ta nhìn từ nhỏ đến lớn, sâu nặng lắm, nào phải thứ mà một người đàn bà ngoài đường có thể sánh được. Con còn nhớ vết sẹo trên trán nó chứ? Khi cha Hy Sách còn sống, nó hiền đến thế nào, có bao giờ thấy nó đỏ mặt cãi nhau với ai? Chỉ vì con mà cùng người ta đánh nhau, phải khâu bảy tám mũi, tỉnh lại rồi vẫn chẳng bỏ qua, còn la hét đòi giết người…”
Sao cô có thể quên được? Cô tình nguyện chờ đợi hắn bao nhiêu năm, chẳng phải cũng chính vì vết sẹo ấy hay sao.
Khi Phó Hy Sách còn đi học, hắn đã nổi bật khác người: lập hội đọc sách, tổ chức phong trào xã hội. Người khác đều nói phải dùng công nghiệp để chấn hưng quốc gia, hắn lại chủ trương giáo dục mới có thể cứu nước. Trong đám sinh viên, hắn là nhân vật chói sáng.
Được người ủng hộ thì tất nhiên cũng bị kẻ khác ganh ghét.
Những kẻ từng có hiềm khích với hắn biết hắn còn trẻ mà đã có vị hôn thê, liền lấy chuyện đó ra chế giễu. Hắn cứ lặng im, không thèm bận tâm.
Càng không bận tâm, bọn họ lại càng thêm căm tức.
Khi ấy, Mạnh Uyển Tú vẫn thường viết thư cho hắn. Chữ cô viết không đẹp, thường phải mất mấy tuần mới nắn nót xong một bức, gửi cho hắn, trong thư nói rằng cô cũng rất muốn được đi dạo bên hồ Ninh Đức như hắn từng kể.
Phó Hy Sách liền sai tài xế trong nhà đến đón cô tới trường.
Ở hồ Ninh Đức, họ lại chạm mặt kẻ đối đầu của Phó Hy Sách. Đám người kia chỉ vào Mạnh Uyển Tú mà cười cợt.
Ban đầu, Phó Hy Sách còn kiên nhẫn, cố gắng nói lý lẽ, ra vẻ dễ bàn bạc. Nhưng sau đó, bọn họ thấy Mạnh Uyển Tú nấp sau lưng hắn, yếu ớt e dè, liền sinh lòng trêu chọc, buông lời trơn tru: “Có muốn cùng bọn anh đi xe điện dạo một vòng không?”
Phó Hy Sách thấp giọng nói:
“Động tới tôi thế nào cũng được, nhưng đừng động đến cô ấy, bằng không tôi thật sự chẳng khách khí đâu.”
Chúng cười cợt, rồi túm lấy cổ tay Uyển Tú, làm cô sợ đến mức thét lên. Chúng còn khiêu khích hắn:
“Ngươi thì có thể không khách khí thế nào?”
Khi đó hắn vẫn còn là người đọc sách, chưa quen đánh nhau, nhưng một khi động thủ thì hoàn toàn dựa vào bản tính hung hăng trong xương tủy.
Hắn quả thật là tàn bạo, sự tàn bạo ấy ăn sâu trong máu, nếu không, cũng chẳng thể có một Phó lão bản ở bến Hoàng Phố hôm nay.
Sau lần ấy, nơi thái dương hắn liền hằn lại vết sẹo.
Mạnh Uyển Tú đã chứng kiến nó rách toạc, rồi lại liền da, tựa hồ như chính trên thân thể cô cũng mang lấy vết thương ấy.
Được lão phu nhân thúc giục, hôn kỳ rốt cuộc cũng phải định ra.