Cô run rẩy khẽ rên vài tiếng, lại cắn chặt môi dưới.
“Cắn nữa, tôi lại bắt nạt em.” Hắn tách môi cô ra, thấy cô hoảng hốt im bặt, trong lòng Phó Hy Sách cũng chẳng thấy sung sướиɠ gì.
Hắn cạy mở hàm răng trắng nhỏ, đưa lưỡi khuấy đảo, trêu chọc nơi đầu lưỡi cô.
Mạnh Uyển Tú hận bản thân sao lại chẳng có chút khí phách nào, bị người ta bắt nạt thì không thể thốt ra lời đanh thép, chỉ biết khóc; cho dù có mở miệng, cũng chỉ liên tục hỏi “tại sao”, trong khi rõ ràng cô chưa từng có lỗi với bất kỳ ai.
Thế nhưng trong thời buổi loạn lạc này, chỉ riêng việc tồn tại thôi đã là một tội lỗi, nếu không có thủ đoạn cứng rắn thì ai thèm nói đạo lý với cô?
Ngón tay Phó Hy Sách khuấy đảo khiến trong miệng cô chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào, bụng dưới hắn lại bừng bừng nóng rát. Hắn rút tay ra, đầu ngón tay còn dính thứ dịch ẩm ướt trơn trượt.
“Đừng khóc nữa, khóc làm tôi phiền lòng.”
Nói rồi, Phó Hy Sách đứng dậy, đeo kính rồi đi thẳng vào thư phòng.
Mạnh Uyển Tú co người trên giường, lặng lẽ rơi nước mắt, vì bị hắn giày vò quá mức, thân thể kiệt quệ, chẳng bao lâu sau cũng thiếp đi.
Đêm đến, cô ngơ ngác tỉnh dậy, được người hầu hạ thay cho một chiếc sườn xám xanh trầm cổ tròn. Không còn vẻ lộng lẫy kiều diễm, mà thêm vài phần đoan trang, dịu dàng.
Phó Hy Sách đã chỉnh tề từ trước, đang ngồi dưới lầu đọc báo. Nghe tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy Mạnh Uyển Tú đang vịn lan can bước xuống.
Mạnh Uyển Tú bắt gặp ánh mắt hắn, không khỏi khựng lại.
Phó Hy Sách mặc trường sam đen cổ đứng, đội thêm mũ phớt, thoạt nhìn chẳng giống thương nhân nữa mà như một nho sĩ nho nhã, phong độ.
Đôi mắt Mạnh Uyển Tú đã sưng húp như quả đào, dù vừa được chườm đá cho bớt nhưng hốc mắt vẫn đỏ hoe. Cô uất ức tiến lại gần trước mặt hắn.
Hắn khẽ xoay đôi hoa tai ngọc trai trên vành tai cô, thong thả nói:
“Đã bảo em mặc sườn xám thì đẹp. Sau này gặp tôi, đều phải mặc thế này.”
Hắn thực sự đã đổi ý, quyết không chịu từ hôn nữa sao? Nếu không, tại sao lại nhắc đến chuyện “sau này”?
Mạnh Uyển Tú không đoán nổi hắn, mà giờ cô cũng chẳng còn tâm trí để đoán.
Trong lòng cô, chỉ còn lại oán hận khôn cùng.
Mạnh Uyển Tú không thèm tỏ vẻ dễ chịu với hắn, Phó Hy Sách lại cho rằng cô chỉ đang giận dỗi mà thôi. Nghĩ đến việc trước đó quả thật hắn đã làm cô đau đến kiệt sức, hắn bèn vòng tay ôm lấy cô, dịu giọng dỗ dành mấy câu.
Tính cô vốn mềm lòng, ngoài mặt chẳng chịu nhượng bộ, nhưng khi đã về đến phủ Phó gia, cô cũng không muốn khiến hắn khó xử, lại càng không muốn để lão phu nhân vì chuyện của lớp trẻ mà phải bận lòng.
“Phó tiên sinh về rồi? Ối chà, Tứ ŧıểυ thư, cuối cùng cũng mong được cô đến, hôm nay lão phu nhân còn nhắc cô mấy lần đấy.”
…
Chiếc bàn mạt chược đã bày sẵn. Lão phu nhân Phó gia vừa thấy Mạnh Uyển Tú đến liền bảo người làm thêm ghế cho cô ngồi phía sau.
Phó Hy Sách đứng ngay bên cạnh, cũng đang chăm chú nhìn bài, đầu ngón tay hắn vô thức vuốt mấy sợi tóc tơ nơi gáy của cô.
Mấy vị phu nhân ngồi đánh mạt chược liếc thấy cảnh ấy, liền cười nói:
“Phó tiên sinh đừng có áp trận thế thế chứ, dọa cho bài cũng chẳng dám đi nữa rồi.”
Phó Hy Sách cười:
“Hôm nay ai thua thì tính cả vào sổ của tôi.”
“Phó tiên sinh đã mở miệng, vậy ngài đừng trách chúng tôi coi là thật nhé.”
Lão phu nhân lườm hắn một cái, nửa trách móc:
“Con còn quấy rối gì nữa, ta vừa mới chỉnh xong gió đấy, đi làm việc của đàn ông đi.”
Hắn bật cười, chào hỏi vài câu rồi thong thả rời đi.
“Uyển Tú, ăn bát yến đi, thư ký báo tin cô sẽ tới, mẹ nuôi đặc biệt hầm cho đấy.”
“Cảm ơn mẹ nuôi.”