Lăng Dạ Phong quyết định thử một ngày không chọc ghẹo Lâm Tịch Dao. Cậu muốn xem phản ứng của cô.
Sáng nay, cậu quyết định thử thay đổi một chút. Không phải vì chán trò trêu ghẹo, mà bởi vì… mỗi lần thấy cô phản ứng lại, cậu lại có cảm giác chính mình mới là người bị dẫn dắt. Cứ tiếp tục như thế này, chẳng phải người bị "chơi đùa" là cậu sao?
Thế nên, hôm nay Lăng Dạ Phong quyết định giữ khoảng cách.
Không bình luận gì khi cô bước vào lớp.
Không buông lời mỉa mai khi cô làm rơi bút.
Không tỏ vẻ khó chịu khi giáo viên gọi cô lên bảng trả lời.
Cậu chỉ ngồi yên chống cằm nhìn ra cửa sổ, bộ dạng điềm nhiên và xa cách.
Nhưng chính sự thay đổi này lại khiến Lâm Tịch Dao cảm thấy…thiếu thiếu gì đó.
Cô không hiểu tại sao mình lại để ý. Chẳng phải trước giờ cô vẫn luôn được yên tĩnh sao? Vậy mà hôm nay, khi không nghe thấy giọng điệu châm chọc quen thuộc, không bị ai đó cố tình “đá xoáy”, cô lại thấy kỳ lạ.
Lâm Tịch Dao khẽ nhíu mày vô thức liếc sang chỗ Lăng Dạ Phong.
Cậu vẫn ngồi đó, trầm mặc như thể cô không tồn tại.
Rõ ràng là cô phải thấy nhẹ nhõm mới đúng…nhưng tại sao lại có chút bực bội thế này?
*****
Ở một góc khác trong lớp, Cố Thanh Nhã cũng đang có một vấn đề tương tự.
Hàn Vũ Kha – cái tên suốt ngày quấy rối cô, trêu chọc cô, thậm chí đôi khi phiền đến mức cô muốn phát điên…vậy mà hôm nay lại im lặng đến lạ thường.
Không còn những câu nói bông đùa.
Không còn những trò cười vô duyên.
Không còn cả những lần vô cớ chen ngang vào cuộc trò chuyện của cô với bạn bè.
Suốt buổi sáng, hắn chỉ ngồi đó, im lặng một cách bất thường.
Nhưng điều khiến Cố Thanh Nhã khó chịu nhất không phải là sự im lặng của hắn cô đều thấy ánh mắt hắn dừng lại trên người mình trong thoáng chốc. Và ngay khi cô xác nhận, hắn lập tức quay đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cái cảm giác này… thật sự khiến người ta phát bực!
Giữa giờ ra chơi, Cố Thanh Nhã cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cô sải bước đến trước mặt hắn, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn đầy nghi hoặc.
“Cậu bị sao thế?”
Hàn Vũ Kha nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên: “Tớ có bị gì đâu.”
Cố Thanh Nhã càng nhíu mày.
“Cả sáng cậu không nói câu nào với tớ câu nào. Không phải trước giờ cậu thích chọc phá người khác sao?”
Hắn khẽ cười, cúi đầu nhìn cô đầy ẩn ý: “Sao nào? Cậu thấy không quen à?”
Cố Thanh Nhã sững lại. Cô vừa định phản bác, nhưng rồi chợt nhận ra – nếu phủ nhận quá mạnh mẽ chẳng khác nào tự thừa nhận mình quan tâm hắn sao?
Thế là cô dứt khoát lườm hắn một cái, hừ lạnh: “Ai mà thèm quan tâm cậu chứ!”
Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Nhưng đi được một đoạn, Cố Thanh Nhã mới nhận ra… rõ ràng là cô không quan tâm. Vậy tại sao khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cô lại có cảm giác nhẹ nhõm đến vậy?
Phía sau cô, Hàn Vũ Kha nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi cong lên.
Quả nhiên… hắn đã chọc trúng rồi.