Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 22: Khi ai đó bước vào tim

Trước Sau

break

Sau lần bị đau chân, Lâm Tịch Dao không bận tâm quá nhiều đến chuyện đó, nhưng có một người lại không như vậy.

Từ hôm ấy, Lăng Dạ Phong dường như không còn cố ý trêu chọc cô gay gắt như trước. Vẻ ngoài vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, nhưng những hành động vô thức của cậu ta lại không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Hàn Vũ Kha.

Ví dụ như sáng nay, ngay khi Lâm Tịch Dao bước vào lớp, Lăng Dạ Phong theo phản xạ liếc xuống chân cô một thoáng, sau đó nhanh chóng quay đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hay lúc cô với tay lấy chai nước trên kệ cao, cậu đứng ngay bên cạnh, rõ ràng có chút chần chừ, rồi cuối cùng lại vờ như tiện tay lấy giúp cô, dù chẳng ai nhờ.

Hàn Vũ Kha ngồi phía sau, khoanh tay chống cằm, khóe môi khẽ nhếch lên đầy hứng thú. Hắn cố tình cất giọng trêu chọc:

“Lăng Dạ Phong, gần đây cậu hình như... để tâm đến ai đó hơi nhiều nhỉ?”

Lăng Dạ Phong khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh lướt qua hắn, giọng điệu dửng dưng:

“Nói linh tinh gì đấy?”

Hàn Vũ Kha bật cười khẽ, ánh mắt không giấu được vẻ tinh quái.

“Không có gì. Chỉ là thấy cậu dạo này cứ như người mất hồn.”

Lăng Dạ Phong không buồn đáp lại, thản nhiên quay mặt đi. Nhưng Hàn Vũ Kha biết, hắn vừa chọc trúng điểm yếu rồi.

Hàn Vũ Kha không chỉ nhận ra sự thay đổi của Lăng Dạ Phong mà còn cảm thấy vô cùng hứng thú với điều đó.

Hắn chống cằm, nhìn bạn mình với ánh mắt tinh quái. Một người vốn kiêu ngạo như Lăng Dạ Phong, nếu không có gì đặc biệt, làm sao có thể thay đổi thái độ đối với một cô gái?

Vậy thì… hắn phải giúp cậu ta thừa nhận mới được.

Hôm sau, vào giờ ra chơi, Hàn Vũ Kha cố tình kéo ghế lại gần Lâm Tịch Dao, mỉm cười đầy thân thiện.

"Dao Dao, hôm qua tớ thấy cậu cứ với tay lấy chai nước mãi. Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với tớ nhé. Dù sao thì tớ cũng cao hơn cậu nhiều."

Lăng Dạ Phong đang ngồi đọc sách, nghe vậy liền khẽ nhíu mày.

Lâm Tịch Dao có hơi bất ngờ, nhưng rồi chỉ cười nhạt:

“Không cần đâu, tớ có thể tự làm được.”

Hàn Vũ Kha cố ý thở dài:

 “Nhưng nếu bị thương mà vẫn cứ cố, lỡ đau hơn thì sao? Cũng may là gần đây có người rất quan tâm đến cậu, luôn âm thầm giúp đỡ nhỉ?”

Lời nói này như một mũi tên bắn thẳng về phía Lăng Dạ Phong. Cậu khẽ siết chặt quyển sách trong tay, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản.

“Cậu nói ai đấy?” Lâm Thiên Tuyết nhướng mày nhìn Hàn Vũ Kha.

Hắn cười khẽ, giả vờ liếc nhìn về phía Lăng Dạ Phong, rồi làm bộ ngạc nhiên:

“Ơ, không lẽ cậu không biết à?”

Không khí đột nhiên có chút kỳ lạ.

Lăng Dạ Phong khẽ đặt quyển sách xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hàn Vũ Kha như muốn cảnh cáo.

Nhưng Hàn Vũ Kha đâu dễ dừng lại. Hắn nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Thật ra thì... tớ cũng không tiện nói ra. Nhưng mà, có người rõ ràng quan tâm nhưng cứ chối đây đẩy, đúng là khó hiểu mà.”

Lâm Tịch Dao hơi ngẩn người, ánh mắt vô thức nhìn về phía Lăng Dạ Phong.

Cậu hít sâu một hơi, rồi lạnh nhạt nói:

“Cậu phiền quá đấy, Hàn Vũ Kha.”

Hàn Vũ Kha cười rộ lên, nhìn Lăng Dạ Phong đầy khiêu khích. Hắn biết, cậu bạn này của mình càng né tránh, chứng tỏ trong lòng càng có vấn đề.

Cái bẫy này… không sớm thì muộn cũng sẽ có kết quả thôi.

Cố Thanh Nhã ngồi bên cạnh Tịch Dao, ánh mắt vô thức nhìn Hàn Vũ Kha. Không hiểu sao, mỗi lần thấy hắn cứ cười cợt, trêu chọc Lăng Dạ Phong về Lâm Tịch Dao, cô lại cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng, hắn vẫn là kiểu người thích chọc phá người khác, thích xen vào chuyện tình cảm của bạn bè. Nhưng tại sao lần này, khi thấy hắn chú tâm quá mức vào chuyện của Lăng Dạ Phong, cô lại cảm thấy bực bội đến thế?

Cố Thanh Nhã chống cằm, hậm hực nhìn Hàn Vũ Kha đang hăng hái tiếp tục gài bẫy. Hắn cười đầy ẩn ý, cố tình đẩy Lăng Dạ Phong vào tình thế khó xử, buộc cậu ta phải thừa nhận rằng mình đang quan tâm đến Lâm Tịch Dao nhiều hơn mức bình thường.

Mà chính cô lại chẳng hiểu nổi cảm xúc của bản thân lúc này.

Hàn Vũ Kha tinh ý nhận ra ánh nhìn của Cố Thanh Nhã, khóe môi nhếch lên.

“Cố Thanh Nhã, cậu cứ nhìn tớ mãi thế làm gì?”

Cô giật mình, lập tức quay mặt đi, lúng túng phủ nhận.

“Ai thèm nhìn cậu chứ? Đừng có ảo tưởng!”

Hắn cười nhẹ, bước lại gần, giọng nói mang theo chút trêu chọc:

“Không phải đang ghen đấy chứ?”

Cố Thanh Nhã sững lại, tim bỗng dưng lỡ nhịp.

“Cậu đúng là đồ phiền phức!”

Nói rồi, cô vội vàng đứng dậy, bỏ đi một cách mất tự nhiên.

Hàn Vũ Kha nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười trên môi càng lúc càng rõ ràng hơn.

Xem ra, hắn lại vừa phát hiện ra một điều thú vị.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc