Thấy hắn chuẩn bị rời đi, Trương Khâm liền theo sát phía sau.
"Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông dừng lại, dùng ánh mắt hờ hững nhìn Trương Khâm.
“Cái đó, nếu ngươi vẫn còn sức, ngươi có thể giúp ta một việc được không?”
Trương Khâm cười ngượng ngùng một tiếng, sau đó chỉ vào một bao lớn trên bờ.
Lúc dọn dẹp xong mười giỏ tre, hơn một nửa số cua đã chất đầy bao lớn.
Trương Khâm lúc này vừa mừng vừa lo, cua nhiều như vậy nhất định không thể quay về, nhưng nếu để lại sẽ bị những động vật khác ăn mất, mà quay trở lại nhiều lần sẽ không kịp thời gian, hơn nữa trời tối cũng rất nhiều nguy hiểm.
“Chờ một chút, khoảng tầm một khắc đồng hồ.” Sau khi bỏ lại những lời này, người đàn ông bước vội, rất nhanh liền biến mất sau rừng cây.
.........
Sắc trời dần dần tối xuống.
Nhìn về ánh tà dương cuối cùng khuất sau đỉnh núi, Trương Khâm lúc này ngồi xổm trên bờ, đếm những con cua phía trong bao tải nhiều đến không thể đếm xuể.
"Rắc rắc", âm thanh của những chiếc lá khô bị nghiền nát trong khu rừng im lặng lại đặc biệt chói tai hơn.
Nắm chặt con dao trong tay, Trương Khâm căng thẳng nhìn chằm chằm vào hướng phát ra âm thanh.
Một bóng người cao lớn xuất hiện, hắn liền cất con dao trong tay đi.
“Xin lỗi, ta đến trễ.” Người đàn ông ngẩn người một chút, nhìn thấy Trương Khâm đang ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó, dùng đôi mắt trong veo mừng rỡ nhìn mình.
Không ngờ Trương Khâm còn ở chỗ này chờ hắn, lúc đầu thấy sắc trời dần tối, hắn còn tưởng rằng Trương Khâm đã về nhà, nhưng cũng không yên lòng đi lên xem một chút.
Thật may, Trương Khâm thật sự vẫn ở trên này đợi hắn.
Người đàn ông có chút áy náy, không đợi Trương Khâm nói gì đã chủ động cầm lấy cái túi lớn, cái túi đầy cua ngâm nước kia trong tay hắn lại nhẹ tựa lông hồng.
Chỉ một lát liền có thể xốc lên vai, Trương Khâm đứng cạnh thán phục không nói nên lời.
"Không sao, ngươi tới là tốt rồi."
Trương Khâm thờ ơ phất tay một cái, nhưng lúc đứng lên lại có chút khựng lại. Gương mặt nhăn nhó của hắn rít lên, đầu ngón tay run rẩy nắm chặt nắm cỏ bên cạnh.
"Chân ngươi tê phải không?"
Trương Khâm đau đớn gật đầu, hắn sợ mình vwuaf nói liền không tự chủ mà la lên, cảm giác ngứa ngáy như kim châm dày đặc từ bắp chân lan đến gốc đùi.
"A, chậm một chút, chậm một chút, ta đau chết đi được!"
Một tiếng thét kinh hãi, Trương Khâm bị người đàn ông thô bạo kéo lên, động tác đột ngột khiến hai chân hắn nhanh chóng lưu thông máu, cảm giác đau nhức khiến cả da đầu tê dại.
Cuối cùng thì hắn cũng biết cảm giác tê chân đau đến mức nào.
Đôi mắt Trương Khâm đã sớm ứa lệ
Một giọt nước mắt rơi xuống, lại thương tiếc cho đôi chân vô dụng của mình.
Cả người hắn tựa vào người nam nhân nọ, bắp chân chậm rãi lay động, một lúc sau mới có thể hoàn hồn.
“Ta không sao, đi thôi.” Hắn từ trong lòng nam nhân đứng lên, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, chỉ còn lại có chút ánh sáng lay lắt, miễng cưỡng có thể nhìn thấy đường đi.
Nghĩ đến muội muội và đệ đệ của mình ở nhà, Trương Khâm không dám trì hoãn nữa, bèn đi trước mở đường.
Người đàn ông khiêng bao tải đi theo, còn đang mải suy nghĩ về vòng eo thon cùng bờ mông mềm mại trong vòng tay mình vừa rồi, khoảnh khắc chạm vào Trương Khâm, hắn có thể cảm nhận được cái mông mập tròn kia nảy lên một cái.