Cả nhà chỉ có thể dựa vào Trương Khâm thỉnh thoảng lên núi bắt vài động vật hoang dã để trao đổi lương thực với người khác, hai đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, vào những ngày mùa chúng sẽ hỗ trợ những người trong thôn làng thu hoạch mùa màng, lấy được vài nắm lương thực liền thập phần vui vẻ.
Ba người họ cứ như vậy tương trợ lẫn nhau, cho đến một tháng trước đây, một trận sốt cao đã cướp đi sinh mạng của cơ thể gầy yếu này, nhờ vậy để cho Trương Khâm thuận tiện nhập vào.
"Còn sống là tốt rồi, nhưng mà có chút tiền thì sẽ tốt hơn."
Mặt trời trong núi chiếu lên thân thể ấm áp, Trương Khâm có chút buồn ngủ, nước mắt lưng tròng ngáp lên mấy cái, không bao lâu liền thiếp đi lúc nào không hay.
Động vật dưới chân núi rất ít, động vật lớn đều đã bị dân làng đuổi lên núi, đến mùa thu hoạch mới có thể xuống núi được, bây giờ đã là tháng 8, Trương Khâm mới có thể an tâm ngủ say như vậy.
Khi hắn thức dậy, mặt trời đã ngả về tây.
Trong giỏ tre đan đầy ắp những con cua mập mạp, Trương Khâm vui mừng khôn xiết, không ngừng nhặt nhanh cua.
Sau đó, hắn bèn tới một nơi để giấu giỏ tre, nơi này nằm rất sâu trong khu rừng.
Lúc vừa bước vào con suối, Trương Khâm đột nhiên bị một tiếng hét lớn chặn lại.
"Dừng lại!"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và mạnh mẽ, Trương Khâm theo bản năng đứng yên, không dám di chuyển.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Trương Khâm nhận ra có một người đang ngâm mình trong vực suối.
"Ngươi đây là... đang tắm à? Thật xin lỗi, ta không biết."
Người đàn ông xoay người, lộ ra cơ bắp rắn chắc không thể nghi ngờ, làn da màu đồng lăn tăn những giọt nước, cơ bụng nổi rõ lên xuống theo từng nhịp thở.
Xuống chút nữa...
"Ai da, quả là rất lớn!"
Trương Khâm huýt sáo một cái, trêu chọc vốn liếng hùng hậu của nam nhân này.
Đúng là rất lớn, nhìn thoáng qua có thể thấy cái dươиɠ ѵậŧ kia phải to bằng cánh tay trẻ con, chưa kể nó còn khoa trương rủ xuống tới tận bắp đùi.
Không biết trong tương lai ai là người có phúc được ăn cái ©ôи th!t này đây.
Toàn thân bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, người đàn ông ngược lại không hoảng sợ mà bình tĩnh bước lên bờ để mặc quần áo.
Trong lúc hắn ta đi đi lại lại, cự vật khổng lồ đung đưa như cây xúc xích lắc lư, mà đôi mắt của Trương Khâm lại không tự chủ mà dính chặt lên nó.
Chỉ đến khi nó bị che lại, hắn mới tiếc nuối thu hồi tầm mắt.
Người này vóc dáng rất cao, nhìn qua một cái chắc cũng 1 mét 87 trở lên, có khi còn là 1 mét 9.
Thân là đàn ông ai chẳng muốn có dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy cơ chứ, chẳng qua cơ thể này yếu ớt từ nhỏ, dươиɠ ѵậŧ miễng cưỡng lắm mới phát triển ở mức trung bình, nhưng cũng không thể coi là quá nhỏ.
Nhưng lúc nhìn thấy một cái ©ôи th!t lớn như vậy, hắn vẫn là theo bản năng nhìn lại hai lần.
Mà Trương Khâm không biết thân thể của hắn cũng lộ ra ngoài, áo vải màu vàng nâu sẫm ướt nước rũ xuống, phác họa rõ ràng đường cong hoàn mỹ trên người hắn.
Dưới cái eo thon là cặp mông nở nang, căng tròn.
Nam nhân kia cũng không nhiều lời, hắn liếc nhìn thân thể Trương Khâm một lúc, sau đó yên lặng nhìn đi chỗ khác, cũng không có ý định nói chuyện, cúi người một tay nhặt lên một thân cây to đến thắt lưng, ước chừng khoảng tầm bảy tám mét, sau đó trực tiếp vác nó lên vai.