Khi tỉnh lại chỉ còn cô độc mình cô , trong chăn là độ ấm của chính mình . Nhưng mà vẫn lưu hươgn thơm của hắn , tất cả đều là hương thơm của hắn , rất quen thuộc, thực tươi mát, giống… mùi vị của áo sowmi kia , cô không thể hiểu sao mình lại nghĩ vậy .
Duy Nhất mở mắt ra, không biết ai đã giúp cô tháo mảnh vải đỏ điều ra .
Rời giường, phát hiện chính mình đang mặc áo ngủ của hắn , rộng thùng thình, tràn ngập hương thơm của hắn .
Là hắn mặc vào cho cô sao? Duy Nhất mặt lúc đỏ lúc trắng, thật nhanh nhìn xuống chiếc ao ngủ , nghĩ tới… tựa như… khi đó giống nhau . Suy nghĩ này làm cho chính cô đỏ mặt nửa ngày .
Duy Nhất nhìn quanh căn phòng , đây là lần đầu tiên cô có thể quan sát được căn phòng tỷ mỉ như thế này .
Rộng rãi , đơn giản, sạch sẽ, một chút cũng không có cảm giác xa hoa . Nếu nói giàu có , phòng hắn quý giá nhất chính là hai tủ sách tựa sát tường kia .
Hắn là người thích đọc sách sao Nuối tiếc lớn nhất của Duy Nhất chính là không được học đại học , thấy nhiều sách như vậy, trong lòng không tự chủ được đối với lão công thần bí sinh ra nể phục .
Tùy tay rút ra mấy quyển sách lật xem, đều là chính mình xem không hiểu giáo trình, thậm chí không biết thế nào là quốc văn tự, chính là ở giữa mấy quyển sách phát hiện một khung ảnh .
Khung ảnh là hình của một cô gái mặc váy liền rất xinh đẹp , tao nhã , toác nâu quăn, quyến rũ động lòng người.
Duy Nhất trong lòng sáp cảm dâng lên, thật là một cô gái khả ái , là bạn gái trước của hắn sao ?
Cô tinh tế xoa xoa trước khung ảnh , nhưng mà khuông có một chút bụi bẩn , chiếc đinh treo đằng sau vô tình đâm trúng tay cô , cô chợt nhói đau , không tự chủ buông lỏng tay ra, khung ảnh rơi xuống đất, vỡ tanh tành , thủy tinh tung tóe khắp mặt sàn …
Không xong! Cô bất chấp ngón tay chảy máu , thật nhanh quỳ xuống nhặt chiếc ảnh , ở ohias sau bức ảnh lại phát hiện :
Tặng Ngạn!
Thân ái , phải nhớ em cả đời.
Ngạn? Là ai? Vì sao đồ của hắn lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là Lãnh Ngạn?
Lãnh Ngạn? Lãnh Dực? Hay là này hai người có quan hệ?
Duy Nhất lâm vào trầm tư. Nhưng như thế thật tốt , khung ảnh này không phải đưa cho Lãnh Dực , cô cảm thấy thật may mắn , thật cao hứng .
“Phu nhân? Phu nhân? Rời giường rồi sao?” Ngoài cửa vang lên tiếng của Vứ Từng.
Duy Nhất nhanh chóng đem ảnh nhét vào một quyển sách , “Đến đây!”
Vú Từng nhìn nhanh cô, kỳ quái hỏi , “Phu nhân, làm sao vậy?” Rồi sau đó lại phát hiện ta cô chảy máu , lại thất kinh .
“Không có việc gì! Không có việc gì!” Duy Nhất liên tục che dấu, “Con … đánh vỡ thủy tinh, không cẩn thận động phải !”