Duy Nhất không biết vú Từng ra ngoài từ khi nào , cho tới bây giờ ,chưa lúc nào cô được ngủ trong chăn ấm đệm êm như thế này , lại còn tỏa mùi thơm ngát, Duy Nhất trong chốc lát liền ngủ say.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên Duy Nhất bị lay tỉnh lại, “Phu nhân, phu nhân, mau tỉnh lại!”
Cô nhu nhu nhập nhèm ánh mắt, từng tia sáng hiền lành rọi vào mi mắt, lại nhìn ngoài cửa sổ,trời đã sớm đen như mực.
“Phu nhân, thiếu gia gọi điện thoại nói sẽ trở về , phu nhân mau ăn chút gì,rồi chuẩn bị một chút!”
Chuẩn bị? Duy Nhất bật dậy , cảm giác thấy như là cô nương thời cổ đại chờ hoàng đế lâm hạnh ? Có cái gì để chuẩn bị !
Mặc dù nghĩ như vậy, vẫn là rời giường , đi theo hướng dẫn của vú Từng
Ăn cơm, tắm rửa, đổi áo ngủ, trong lòng vẫn là ôm con gấu bông cũ nát ,cuối cùng, Duy Nhất toàn thân thơm ngào ngạt bị đẩy mạnh vào một cái phòng xa lạ.
“Nơi này là phòng thiếu gia , phu nhân ở đây chờ đi!” Vú Từng đưa cô đặt tại ghế ngồi.
Duy Nhất đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trơn , sợ hãi đứng lên, vội vàng kéo bà lại: “Vú Từng, chớ đi, Vú… ở lại với tôi …”
Cô khiếp sợ sinh ra bộ dạng bối rối , Vú Từng trìu mến nhìn cô , xem này, cô gái nàytật thuần khiết, nhất định chưa từng quen bạn trai!
Vú Từng vỗ vỗ tay nàng, “Nha đầu ngốc, đây chính là đêm động phòng hoa chúc của con , Vú làm sao có thể ở cùng con được? ” Vú Từng yêu thương nắm tay cô , cách xưng hô cũng thay đổi , dịu dàng coi cô như chính con gái ruột thịt của mình.Cô gài này thật sự khiến người khác không thể không yêu thương , không thể không che trở.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng còi ô tô, bà ra bên ngoài nhìn nhìn, vui vẻ nói, “Thiếu gia đã trở lại!”
Duy Nhất mặt đỏ lên nhanh chóng, nắm lấy tay vú Từng , “Vú Từng làm sao bây giờ a? Làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ? Nha đầu ngốc! Nữ nhân đều mong muốn được như con đó ! Lại đây, choàng cái này vào người.” Vú Từng xuất ra một mảnh vải đỏ điều.
“Đây là cái gì?” Duy Nhất kỳ quái hỏi.
Hiz , Lãnh gia này thật có nhiều phong tục rắc rối , kết hôn còn muốn vải đỏ điều? Cho dù muốn lấy lạc hồng , cũng là vải trắng chứ?
Vú Từng nhẹ nhàng dùng mảnh vải che mắt nàng, “Đây là thiếu gia phân phó, ai, đứa nhỏ, nghe lời, tận lực giúp thiếu gia cao hứng nga!”
Duy Nhất bị bóng tối bao trùm , sợ hãi tột độ, nàng vươn tay sờ soạng trong không khí, “Vú Từng, chớ đi! Đừng con lại , con sợ…”
Bà Từng thở dài, nhẹ nhàng đi tới cửa, bà không tự chủ được liền thấy vừa thích vừa thượng đứa nhỏ này, thật hy vọng cô bé này có thể mang lại hạnh phúc cho thiếu gia…
Trong bóng đêm, Duy Nhất bất giác sờ soạng ở giường tìm kiếm con gấu bông cũ , gắt gao ôm vào trong lòng, sau đó bó gối lui vào góc giường, tựa hồ như vậy cô mới có thể bớt chút lo sợ mà tìm được cảm giác an toàn.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, khóa cửa “Ba” chuyển khai, Duy Nhất bất giác rụt cổ lại , cứ việc lại lui xuống đi sẽ rớt xuống giường. Khẩn trương khiến cô hai tay càng thêm dùng sức, con gấu bông ở trong lòng cô bị nắm chặt hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Tiếng bước chân ở cửa hơi khựng lại, rồi sau đó liền từng bước một hướng tới gần nàng, lòng của nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ, bỗng nhiên, một mùi rượu nồng nặng xộc thẳng vào mũi