“Phu nhân, nơi này là nhà cũ của Lãnh gia , thiếu gia một tuần trở về một lần, hôm nay là là ngày thiếu gia trở về . hành lý của phu nhân đâu? Tôi sẽ cho người chuyển vào.” Tần Nhiên cung kính mở cửa xe cho cô .
Duy Nhất âm thầm đánh giá , nơi này cách xa nội thành , là biệt thự bốn tầng , thâm bụi bề ngoài, nóc nhà hình tròn trắng xám , cửa sổ màu trắng hình vòm, nhìn qua tựa như một tòa nhà cổ.
Duy Nhất ôm chặt con gấu bông trong lòng , lắc lắc đầu, cảm thấy thật khó nói , “Tôi… không có hành lý gì cả .”
Tần Nhiên ngẩn người , nhớ tới lúc đi đón cô, quả thật cô cái gì cũng không mang , trừ bỏ con gấu bông cũ nát được cô ôm chặt trong lòng từ đầu đến cuối .
Tần Nhiên gật gật đầu, “Không có việc gì, thiếu gia cái gì cũng có, phu nhân cũng không cần mang gì cả . Mời đi theo tôi !”
“Bên kia là phòng của người hầu, sau nhà chính có bể bơi cùng sân tennis , nếu phu nhân không thích bơi lội cùng tennis, bên kia còn có một quán tập thể hình . Tận cùng tầng hai là phòng đã sớm bị bỏ , là nguy phòng, cho nên, không có việc gì trăm ngàn không cần tới gần. Phải tránh ,phải tránh xa !” Tần Nhiên chỉ trỏ giới thiệu với cô .
Duy Nhất nhìn hoa cả mắt, quả thực có quá nhiều đồ xa xỉ , có những thứ nàng còn chưa nhìn thấy bao giờ , không hiểu tạo nên căn nhà như vậy phải mất bao nhiêu là tiền . Người thuộc tầng lớp như cô , không bao giờ có thể biết được , không bao giờ tưởng tượng nổi , càng không dám mơ ước đến .
“Lãng phí!” Bất giác cô nói thầm một câu, thấy Tần Nhiên đột nhiên nhìn về phía mình , nghĩ đến hắn nghe thấy được, vội vàng thè lưỡi.
Tần Nhiên thấy biểu tình trẻ con của cô thì nở nụ cười nhẹ , dẫn cô g vào nhà chính , đi đến một đại thẩm, Tần Nhiên liền chỉ vào bà ta nói, “Đây là vú Từng , phụ trách quản lý người hầu, nhà Vú Từng trước kia là quản gia trông coi nơi này . Vú Từng , vị này là phu nhân, vú dẫn cô ấy lên phòng đ i, ta có việc gặp thiếu gia .”
Vú Từng cười rộ lên rất hợp ái, dẫn Duy Nhất lên lầu, “Phu nhân, phòng của ngươi ở lầu 3, đều đã bố trí tốt lắm, thiếu gia nói đêm nay sẽ trở về.”
Bước vào phòng , Duy Nhất sợ đến ngây người,không khỏi bàng hoàng , căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo , cửa sổ một màu hồng nhạt , rèm cửa sổ cũng là sắc phấn hồng , ren cũng đồng màu .
Hồng nhạt cùng màu trắng là tổ hợp màu mà con gái rất ưa thích , giường đôi cùng các loại tủ khác nhau , vững chãi và chắc chắn . Cửa sổ có đủ loại Uất Kim Hương, lá cây xanh um tươi tốt.
Nơi này, quả thực chính là vương quốc của công chúa a !
Nàng không thể tin hết thảy trước mắt, xoay người ôm lấy Vú Từng , “Vú Từng, nơi này thực là phòng củatôi sao? Vú không nhầm chứ ?”
Ánh mắt cô vui mừng tỏa sáng, tựa như nhặt được bảo tàng tinh linh.
Vú Từng gật gật đầu, vì thiếu gia của mình , thực cảm thấy vừa buồn cười mà vừa vui mừng, có một cô gái như vậy ở bên cạnh thiếu gia , thiếu gia có phải hay không có thể học được mà nở nụ cười như thế ?
Duy Nhất nói to một tiếng, hưng phấn mà nói , ở trong một đống đồ hứng trí , ôm lấy cái này , lại ôm lấy cái kia mà hôn hôn, đã vậy còn trò chuyện. Vú Từng dịu dàng nhìn nàng , nhìn nàng tựa như nhìn con gái của mình đầy yêu thương