“Tôi tự mình cởi hay cậu cởi? “Cửa vừa đóng lại, ngoài cửa nhóm luật sư mắt to trừng mắt nhỏ.
Có vài nữ luật sư nói: ” Tiêu chủ nhiệm tìm ở đâu ra cửa hàng, có đồ ăn vừa thơm mà ŧıểυ đầu bếp cũng đẹp như vậy?”
“Không biết, nói chung là, ta đói bụng quá huhu”
“Kia, kia cũng thật sự thơm a…”
Tiêu Chung thấy hai lỗ tai hắn hiện ra, liền chạy nhanh lại đè hai lỗ tai hắn lại.
“Mau đem lỗ tai thu vào, văn phòng tôi có máy theo dõi”
“Được được”
Hồ ŧıểυ Bì đem cơm hợp đưa cho Tiêu Chung, sau đó vỗ vỗ đầu, lúc này hai tai liền biến mất.
Tiêu Chung nhẹ nhàng thở ra, kêu hắn ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Nhưng mà Hồ ŧıểυ Bì phải về ngay lập tức, hiện tại là thời điểm khách sạn đông khách, nhóm đầu bếp không lo liệu kịp.
Tiêu Chung thở dài một tiếng, có điểm không vui, y bỏ ra nhiều tiền như vậy, để Hồ ŧıểυ Bì nghỉ ngơi một lát, hỏi: “Khách sạn trả cậu một tháng bao nhiêu? “
Hồ ŧıểυ Bì nói một số.
Tiêu Chung ngồi xuống đối diện Hồ ŧıểυ Bì hai tay gác trên tay vịn ghế xoay, đôi chân dài mở ra, tư thế bá đa͙σ soái khí.
Mí mắt y một chút cũng không nâng lên: “Nghỉ làm ở khách sạn, tới văn phòng của tôi làm chủ bếp nhà ăn, cho cậu tiền lương gấp ba lần, còn bao ăn bao ở, đi làm tan làm đưa đón. Thế nào? “
Điều kiện này thực sự tốt a, gấp ba lần tiền lương khách sạn, gấp ba lần! Còn bao ăn bao ở, đi làm tan làm đưa đón, đây là thiên đường đi?
Hồ ŧıểυ Bì trong lòng kích động: “Vậy hôm qua anh nói buổi tối tới nhà anh làm việc… Còn tính không? “
“Đương nhiên tính”
“Thật sự? “
Hồ ŧıểυ Bì vui vẻ sắp bay lên, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề.
“Khách sạn lúc ấy còn hứa tìm cho tôi bạn trai… “
“……” Tiêu Chung nhìn Hồ ŧıểυ Bì, ngón tay cái cùng ngón trỏ nhẹ vê
“Không được, tôi sẽ không tìm bạn trai cho cậu.”
Bạn trai cậu tìm chỉ có thể là ta, là ta, ai lại tìm cho cậu? Hừ
Hồ ŧıểυ Bì có điểm thất vọng, nếu Tiêu Chung không tìm cho hắn, vậy thì chính hắn ngượng ngùng mà đi tìm.
Nhưng là, nếu Tiêu Chung nguyện ý làm bạn trai hắn…
Hắn cảm thấy hẳn là không có khả năng đi, Tiêu Chung cũng chưa có nói thích hắn đâu.
Tiêu Chung thấy Hồ ŧıểυ Bì không cao hứng lắm, trong lòng liền không thoải mái.
“Như thế nào, không muốn? “
“Không phải, ta đồng ý”
Tiêu Chung lúc này mới lộ ra chút ý cười.
“Vậy hôm nay liền đi từ chức, hôm nay ở lại ăn cơm đi”
Tiêu Chung mở hộp đồ ăn mà Hồ ŧıểυ Bì đem đến, lấy đồ ăn bên trong ra.
Hồ ŧıểυ Bì đi tới, nhìn đến những món ăn đã bày ra, khó trách mua hai phần, nguyên lai là vì muốn mình ăn cùng.
Ở ngoài văn phòng lúc này, nhóm luật sư thấy Hồ ŧıểυ Bì đi vào thật lâu còn chưa ra, có chút nhịn không được.
“Như thế nài còn chưa ra, ta còn muốn hỏi hắn là ở quán ăn nào”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn gọi một phần”
Còn trong văn phòng hiện giờ, hai người Tiêu Chung và Hồ ŧıểυ Bì đang ăn, cảm thấy món ăn hôm nay rất ngon a.
Tiêu Chung liếc mắt nhìn Hồ ŧıểυ Bì một cái, thấy làn da hắn rất non, trắng hồng, với bởi vì lúc nãy có chút vội vàng tiến vào, mà có chút nóng, trên mũi còn nổi lên chút bọt nước.
Rõ ràng là khen hắn làn da tốt, nhưng tới bên miệng lại bắt đầu độc miệng.
“Cậu có phải hay không dùng trộm phấn của nữ nhân? “
“Ân? “
Hồ ŧıểυ Bì ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm một miếng khoai tây, hắn nghĩ nghĩ vấn đề mà Tiêu Chung hỏi, lắc lắc đầu, đem khoai tây trong miệng để xuống.
“Gạt người, nào có nam sinh nào có làn da như vậy? “. Tiêu Chung cố ý nói.
“Thật sự không có, chúng tôi là hồ ly nhất tộc, trời sinh có làn da tốt, khi ba mươi tuổi làn da cũng rất tốt, không sợ nhăn nheo. Cho nên sư phụ ta 30 tuổi làn da vẫn rất đẹp”. Hồ ŧıểυ Bì nghiêm túc nói.
Tiêu Chung cảm thấy hơi ngứa tay, trong lòng ý niệm không buông xuống được.
“Tôi vẫn không tin”
“Vậy anh sờ thử xem, thật sự không có”
ŧıểυ chính là chờ những lời này, trong lòng liền cười xấu xa một tiếng, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất đứng đắn, vươn tay, ở trên mặt Hồ ŧıểυ Bì véo một cái.
Thật nộn a.
Nộn đến có thể véo ra nước, mềm mại, hoạt hoạt*, xúc cảm không tồi.
(*hoạt hoạt 滑滑的: trơn)
Trong lòng Tiêu Chung càng thêm ngứa ngáy, nhưng ngoài miệng vẫn nói.
“Vậy cậu khẳng định là dùng trộn mỹ phẩm dưỡng da của nữ nhân, bằng không như thế nào có thể hoạt như vậy? ŧıểυ nương pháo”
“Thật không có”
Hồ ŧıểυ Bì có chút ủy khuất, “Ta không có dùng đồ của nữ nhân”
“Vậy cậu cho tôi hôn một cái, như thế liền sẽ biết”
Tiêu Chung hiện giờ như sói đang dụ dỗ một ŧıểυ bạch thỏ chuẩn bị đưa vào miệng, thực giống nhau.
Hồ ŧıểυ Bì đỏ mặt, hắn cảm thấy yêu cầu này của Tiêu Chung vó chút ái muội, không giống như những việc bằng hữu thường hay làm, nhưng hắn lại không nghĩ phải cự tuyệt, thậm chí, còn có chút chờ mong Tiêu Chung sẽ hôn lên môi.
Hắn muốn biết, bị người thân là loại cảm giác như thế nào. Nhìn đồ ăn trong chén, rầu rĩ gật đầu.
Tiêu Chung liếc mắt máy theo dõi ở một góc, cầm lấy một folder màu lam mở ra, sau đó che khuất mặt hai người, tiến đến trên mặt Hồ ŧıểυ Bì mà hôn một cái.
Khi môi đụng đến gương mặt, bạch quang chợt lóe trong mắt Hồ ŧıểυ Bì, hắn giống như tìm thấy một lục địa mới, mang theo kinh hỉ, trái tim phanh phanh phanh nhảy không ngừng.
Hắn dường như thấy được bong bóng tình yêu, trôi lơ lửng trong không khí, nhưng khi chọc nhẹ nó sẽ vỡ, tình yêu bong bóng sẽ biến mất.
Hắn rất thích nụ hôn này, tâm tình kích động không áp chế được, trên đầu hai lỗ tai hồ ly nhảy ra.
Tiêu Chung đè hai lỗ tai hồ ly lại.
“Cậu làm sao vậy? Lỗ tai cậu như thế nào cứ tùy thời xuất hiện? “
“Tôi tôi… Sư phụ nói, khi tôi kích động, sợ hãi, vui mừng, thẹn thùng, còn có phát, phát tình hai lỗ tai đều sẽ hiện ra. Nhưng mà sau khi xuống núi liền luyện tập, sẽ không dễ xuất hiện, nhưng khi ở trước mặt anh mới, mới thường xuyên xuất hiện…”
Hồ ŧıểυ Bì một bộ dáng ủy khuất ba ba nói.
Tiêu Chung mỗi lần thấy hắn như vậy, tâm tình đều chuyển hóa, tim cứ đập nhanh, làm sao mà nhẫn tâm mắng hắn?
“Được rồi, không đùa cậu nữa, đi theo tôi đến phòng nghỉ, nơi đó không có máy theo dõi “
Hồ ŧıểυ Bì giống như ăn trộm, đem tay ôm đầu, cong eo, đi theo Tiêu Chung vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ này của Tiêu Chung thường dùng để nghỉ trưa, hoặc buổi tối tăng ca đến khuya thì ngủ lại ở đây, nên đồ dùng bên trong đều đầy đủ.
Phòng nghỉ không lớn, sạch sẽ ngăn nắp, trang hoàn giản lược. Văn phòng và phòng nghỉ ngăn cách nhau, nên bên trong có mùi hương nhàn nhạt, nhưng sau khi Hồ ŧıểυ Bì tiến vào, trên cơ thể hắn phát ra mùi hương, tràn ngập căn phòng.
Hồ ŧıểυ Bì không nhận ra, nhưng Tiêu Chung nhận ra, mùi hương này giống như mê hoặc tâm trí, câu hồn nhiếp phách, lại thuần lại dục.
“Cậu không ngửi thấy? “Tiêu Chung xoay người nói với Hồ ŧıểυ Bì.
“Cái gì? ” Hồ ŧıểυ Bì bỏ tay che hai lỗ tai lại, hai lỗ tai trực tiếp dựng lên.
Tiêu Chung tiến lại gần ở trên cổ Hồ ŧıểυ Bì mà ngửi, mùi hương tỏa ra từ cổ bị y hít vào trong khoang mũi, trong thân thể mỗi tế bào đều run rẩy, tựa hồ kêu gào phải làm gì đó.
“Vậy làm sao bây giờ, tôi đã ngửi qua rồi, cậu cũng không thể giống như ngày hôm qua, trêu chọc xong rồi chạy, cậu phải đến làm cái gì “Tiêu Chung nhướng mày, “giúp tôi hạ hỏa”
“Hạ hỏa? ” Hồ ŧıểυ Bì nghiêm túc tự hỏi, “Tôi lấy nước lạnh cho anh nhé? “
Tiêu Chung im lặng không nói, vươn ngón tay lắc lắc: “Nếu không thì chính cậu làm cho tôi hạ hỏa. Cậu xem” Tiêu Chung chỉ vào đũng quần chính mình, “Nơi này đang hướng cậu vẫy tay”
Vẫy tay!?
Tay?
Dùng tay… Sao?
Mặt Hồ ŧıểυ Bì nháy mắt đỏ, hưng phấn một cái, cái đuôi phía sau liền xông ra.
Đuôi to màu trắng rũ trên mặt đất, tiêm đuôi nhẹ nhàng quét trên mặt đất.
Ánh mắt Tiêu Chung nóng rực nhìn chằm chằm và Hồ ŧıểυ Bì, như bị nhiễm hỏa, thêu đến Hồ ŧıểυ Bì toàn thân đều nóng lên.
Bỗng nhiên, Hồ ŧıểυ Bì bị một cổ lực đẩy xuống giường, hắn không kịp nói chuyện, đã bị một nụ hôn nóng bỏng khóa lại.
Tiêu Chung ấn người hôn một hồi, thẳng đến Hồ ŧıểυ Bì hô hấp khó khăn mới buông ra, y cười nói: “Nếm tới rồi sao, đây mới là nam nhân vị”
“… “
Hồ ŧıểυ Bì nằm nghiêng ở trên giường, đôi tay che khuôn mặt đang dần đỏ lên, một bộ dáng không dám gặp ai.
A a a a a a, Tiêu Chung thế nhưng lại đưa lưỡi tiến vào, đầu lưỡi y linh hoạt a, cũng rất nhiệt tình a, bao nhiêu sức lực đều lấy đi, đều bị y làm cho ngất đi rồi. Nội tâm Hồ ŧıểυ Bì hò hét.
Tiêu Chung biết Hồ ŧıểυ Bì ngượng ngùng, cúi người ở bên tai hắn, nói nhỏ: “Phía dưới vẫn còn đang vẫy tay, cậu thật sự không muốn giúp tôi sao? “
Hồ ŧıểυ Bì bụm mặt, rầu rĩ nói. “Vậy anh phải nhắm mắt lại”
“…?! ” Y chính là muốn nhìn a, kết quả Hồ ŧıểυ Bì nói muốn che mắt, như thế là thế nào. Từ từ, Hồ ŧıểυ Bì ngốc như vậy, chỉ cần lặng lẽ nhìn lén là được.
Tiêu Chung tròn lòng tin tưởng, sau đó liền đem cà vạt kéo xuống, che mắt mình lại, nói: “Được rồi, tôi tự mình cởi hay là cậu cởi? “
Hồ ŧıểυ Bì đuôi hơi nhếch lên, ở trên mặt Tiêu Chung đảo qua, tựa hồ là xác nhận che lại tốt không. Nhưng Tiêu Chung xem ra, chính là xích lõa câu dẫn.
Hồ ly chính là hồ ly, lại như thế nào đơn thuần, trong xương cốt đều là hồn yêu tinh.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Chung cởi bỏ. Y lặng lẽ đem cà vạt che mắt lại lỏng lẻo, lưu ra một chút khe hở, lợi dụng khe hở này, nhìn lén động tác của Hồ ŧıểυ Bì.
Lúc này, Hồ ŧıểυ Bì quỳ gối trên mặt đất, hai tay đưa gần lại đây, toàn thân Tiêu Chung hoàn toàn căng cứng, hô hấp dần dần không có tiết tấu.
“Cốc cốc cốc”
Cửa văn phòng bị người khác gõ, đánh gẫy hành động của hai người.
“Cốc cốc cốc”
Vẫn còn gõ cửa.
Hồ ŧıểυ Bì nhìn sự việc trước mắt, lúc này mới cảm thấy có bao nhiêu thẹn thùng. Tiếng đập cửa kéo ký trí hắn lại, nhanh chóng đứng lên.
Tiêu Chung kéo cà vạt xuống, vẻ mặt xanh mét, rốt cuộc là kẻ nào phá chuyện tốt của y, đợi lát nữa y muốn chỉnh người.
Cửa văn phòng mở ra, ŧıểυ trợ lý liền thấy Tiêu Chung mặt mày xanh mét, ánh mắt đáng sợ. Sợ tới mức văn kiện trong tay đều giữ không xong, run rẩy nói: “Chủ, chủ nhiệm, tôi tới báo công tác”
“Vào đi” Tiêu Chung đen mặt.
ŧıểυ trợ lý đẩy mắt kính, quét quét chung quanh, hắn rõ ràng thấy ŧıểυ đầu bếp đi vào, vẫn chưa có ra, như thế nào lại không thấy?
ŧıểυ trợ lý đem văn kiện đưa tới bàn làm việc, lúc này mới phát hiện cà vạt Tiêu Chung bị cởi vỏ. Phải biết rằng, chủ nhiệm hắn rất chú ý hình tượng, đi làm đều không chút cẩu thả, hôm nay như thế nào cả cà vạt cũng chưa đeo?
Không đúng không đúng, lúc sáng rõ ràng đã thấy chủ nhiệm đeo cà vạt.
Vậy thì kì quái…
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, ŧıểυ trợ lý nhìn lại. Cái kia, trong tay ŧıểυ đầu bếp chính là cà vạt của chủ a!!!
Hồ ŧıểυ Bì đem cà vạt đưa tới cho Tiêu Chung: “Anh quên lấy cà vạt”
Hiện tại, đuôi cùng hai lỗ tai của Hồ ŧıểυ Bì đều đã thu. Trừ bỏ sắc đỏ nổi lên không bình thường, cùng với lúc tới không có gì khác biệt.
Đôi mắt ŧıểυ trợ lý liền trừng lớn, một bộ dáng ngây người, nhìn Hồ ŧıểυ Bì rời đi.
Kinh thiên động địa!
Nhìn một cái hắn đều biết tất cả tin tức! A a a, hắn thật muốn cùng các đồng nghiệp, nói lão bản cùng ŧıểυ đầu bếp ở trong vắn phòng làm, làm!
—————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Chung: Tức chết ta, đã hai lần, hai lần, tác giả ngươi muốn ta nghẹn chết.