“Cúc áo được cởi bỏ, lộ ra hầu kết cùng xương quai xanh đầy gợi cảm… “Hồ ŧıểυ Bì ôm chặt cánh tay Tiêu Chung, “Không muốn không muốn, anh đừng chụp, cũng không cần nói cho người khác biết, tôi không làm chuyện xấu, tôi sẽ ngoan”
Bộ dáng hoa lê đái vũ* hiện tại của Hồ ŧıểυ Bì khiến người khác nhìn vào mà thương cảm, Tiêu Chung nhìn cánh tay bị Hồ ŧıểυ Bì ôm, trong lòng bắt đầu xao động.
(*lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Rõ ràng nội tâm đã không thuần khiết, nhưng trên mặt lại giả là một chính nhân quân tử, nói:”Cậu sẽ ngoan? Nhưng cậu là hồ ly tinh, chính là yêu quái, yêu quái sẽ không hại người sao? “
“Sẽ không sẽ không, sư phụ nói, chúng tôi là hồ ly thành tinh, nhưng nếu hại người sẽ gặp báo ứng. Nếu muốn sống đến già, thì nhất định phải tìm một nam nhân, rồi gả cho người đó”
Hồ ŧıểυ Bì nhanh chóng nói, tay vẫn ôm chặt cánh tay của Tiêu Chung vẫn không bỏ ra, sợ Tiêu Chung sẽ lấy di động mà chụp ảnh.
“Ân… Tìm nam nhân gả cho? Vậy cậu tìm xong rồi ư? ”
Tiêu Chung đối với việc này lại rất quan tâm, y đương nhiên biết người khác không hại tên ngốc này đã là tốt rồi, chứ nói chi tên ngốc Hồ ŧıểυ Bì này đi hại người khác.
Hồ ŧıểυ Bì lắc đầu, nói:”Quá khó tìm, nhưng mà, quản lý khách sạn nói sẽ giúp tôi tìm”
Tiêu Chung nhíu mày, “Quản lý là đang lừa gạt cậu, tên đó mới không thèm tìm, hắn chỉ vì muốn cậu qua làm cho hắn nên mới nói thế”
Cái tên quản lý chó má, còn bao tìm bạn trai, tìm ở đâu đây.
“A? Không có khả năng……” Hồ ŧıểυ Bì cụp mắt xuống.
Hồ ŧıểυ Bì hiện tại không khóc, nhưng mà lông mi vẫn còn dính nước mắt, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu. Tiêu Chung cảm giác có một loại cảm xúc kích động ở trong ngực, nhưng lại sợ hãi.
Ở trong lòng tâm tâm niệm niệm thật lâu, Tiêu Chung biết tên ŧıểυ hồ ly này hai năm, lúc đầu trong lòng có chút sợ hãi cùng kinh ngạc. Nhưng Tiêu Chung cảm thấy, ŧıểυ hồ ly này không có gì không tốt, ngược lại rất đáng yêu là đằng khác, với lại cũng là một đầu bếp gỏi, có hồ ly nào lợi hại như Hồ ŧıểυ Bì nhà y sao?
Khẳng định không có, hồ ly nhà người khác đều hút tinh khí.
Ân?
Hút tinh khí?
Liêu trai thượng nói như vậy.
Tiêu Chung ngồi thẳng, bàn tay đè lên bả vai Hồ ŧıểυ Bì, phi thường nghiêm túc hỏi: “Cậu sẽ hút tinh khí sao? “
“Sẽ… không”
Hồ ŧıểυ Bì lúc này cũng không biết mình nói gì. Sư phụ nói rằng ban ngày ngửi hơi thở nam nhân, ban đêm sẽ được nam nhân làm cho “dễ chịu”. Đến cái biện pháp “dễ chịu” như thế nào Hồ ŧıểυ Bì cũng không hiểu, hắn chỉ biết là đem quần áo cởi ra, rồi ở trên giường…. Vận động.
Sư phụ lúc đấy nói không rõ ràng, nên Hồ ŧıểυ Bì tự nhiên cũng không hiểu.
“Thật sự? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu hút hết tinh khí nam nhân, thì người đó sẽ chết, vậy sẽ hại người, biết không? “
“A!? Sẽ không sẽ không, tôi sẽ không hút, sẽ không hút”
Hồ ŧıểυ Bì nghe Tiêu Chung nói vậy, liền sợ hãi.
Tiêu Chung cảm thấy vẫn là không nên dọa người ta, sờ sờ đầu Hồ ŧıểυ Bì, lại xoa bóp lỗ tai hồ ly, yêu thích không buông tay, thật sự rất muốn ôm muốn hôn a, cũng không biết lúc đó ŧıểυ tử này sẽ phản ứng ra sao.
Tiêu Chung đem Hồ ŧıểυ Bì ôm vào lòng, đặt trên đùi mình.
“Còn ai thấy cậu ở bộ dạng hồ ly? “
“Chỉ có sư phụ tôi và anh”
“Sư phụ cậu lại là ai? ” Tiêu Chung nhíu mày.
“Chính là một lão hồ ly vừa chết đi”
Lúc này Tiêu Chung mới yên tâm, nói:”Về sau không được ở trước mặt người khác hiện nguyên hình, bọn họ mà thấy, sẽ đem cậu làm đồ ăn”
Đôi mắt Hồ ŧıểυ Bì trừng lớn, một bộ dáng khiếp sợ.
Hồ ŧıểυ Bì cảm thấy may mắn khi Tiêu Chung không hỏi sư phụ chết như thế nào, nếu mà Hồ ŧıểυ Bì hắn nói do sư phụ không được nam nhân làm cho “dễ chịu”mà chết, thì không biết phản ứng của Tiêu Chung sẽ ra sao. Hẳn là, không bị dọa đi?
Tiêu Chung cảm thấy lời nói của mình có tác dụng, liền thấy vui vẻ, tiếp tục sờ đầu Hồ ŧıểυ Bì.
“Chỉ có tôi sẽ không làm hại cậu, tôi đối với cậu rất tốt có phải không? Hửm!? Hay là đi theo tôi đi? “
Tiêu Chung đã rất lâu không ôn nhu như vậy, đều quên cái gọi là ôn nhu, nhưng lúc ở trước mặt Hồ ŧıểυ Bì, cứ thế tự nhiên mà trở nên ôn nhu.
Tiêu Chung hiện tại giống như sói xám đang dụ dỗ một ŧıểυ bạch thỏ đi theo mình, móng vuốt đều thu lên, lộ ra dã tính ôn nhu.
Hồ ŧıểυ Bì cảm nhận được độ ấm người sau lưng mang đến, đó là ngực cùng bụng của Tiêu Chung, cùng với thân thể mềm mại của Hồ ŧıểυ Bì một chút cũng không giống nhau, có lẽ đây chính là nam nhân vị đi.
Kia nói cách khác, nam nhân vị mà sư phụ nói, chỉ biết được khi ngửi thấy nó?
Hồ ŧıểυ Bì khóa ngồi trong lòng Tiêu Chung, ngượng ngùng mà nhìn y, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi.
“Lúc nãy anh nói, nam nhân vị chân chính là ở trên người của anh, có thể cho tôi xem không? “
Toàn thân Tiêu Chung liền căng cứng, hắn có thể xem lời nói của Hồ ŧıểυ Bì là: Tôi có thể ngửi được không?
Trạng thái “Chính nhân quân tử” của Tiêu Chung sắp đi rồi, thiếu chút nữa, Tiêu Chung liền xé bỏ lớp áo sơ mi của nhân loại, hóa thánh một dã thú, sau đó muốn làm gì thì làm.
Tiêu Chung khó khăn mở miệng: “Có thể”
Thanh âm khàn khàn, có một chút cảm giác không rõ tên, rơi vào tai Hồ ŧıểυ Bì.
Hai lỗ tai hồ ly của Hồ ŧıểυ Bì liền giật giật, một cảm giác tê tê dại dại truyền đến, cuối cùng cảm thấy có một cảm giác không rõ xuất hiện trong lòng.
Cảm giác này thực kỳ quái, cũng không phải lần đầu tiên, cái này kêu là phát tình.
Ách…
Hồ ŧıểυ Bì liền cảm thấy thẹn, vì cái gì nghe được âm thanh của Tiêu Chung liền phát tình, hiện tại còn chưa được 6 giờ a.
Kia, nhất định do tiếp xúc quá thân cận với Tiêu Chung nên mới như thế, trước kia, cũng không cùng nam nhân nào thân cận như thế a.
Hồ ŧıểυ Bì tự nhủ, phải nhanh lên. Hồ ŧıểυ Bì hắn liền đặt tay trên ngực Tiêu Chung, đầu dựa sát vào cổ, cẩn thận mà ngửi.
Ân……
Quả nhiên là thuần dương khí, quá dồi dào, toàn thân trên dưới mỗi lỗ chân lông đều mở ra, tiếp nhận hơi thở của Tiêu Chung đang bủa vây.
Hồ ŧıểυ Bì thoải mái đến nổi đuôi hồ ly cũng nhếch lên, ở không trung mà hưng phấn ve vẩy, hai lỗ tai dựng đứng run rẩy, mọi biểu hiện đều chỉ ra Hồ ŧıểυ Bì thực sự rất sung sướиɠ.
Đây là nam nhân vị a, sư phụ nói không sai, thực sự là siêu cấp dễ ngửi, thật muốn mỗi ngày đều được ngửi a.
Bỗng nhiên, Tiêu Chung duỗi tay cởi một cúc áo sơ mi của chính mình, Hồ ŧıểυ Bì cứ như vậy liền nhìn không chớp mắt, nhìn ngón tay thon dài đang cởi bỏ cúc áo.
Cúc áo được cởi bỏ, lộ ra hầu kết cùng xương quai xanh đầy gợi cảm của Tiêu Chung.
Hồ ŧıểυ Bì nuốt nước miếng, chỉ nghe Tiêu Chung câu dẫn.
“Nơi này càng tốt hơn”
Đột nhiên Hồ ŧıểυ Bì nhảy lên, hắn sẽ không nói địa phương nào đó sinh ra biến hóa, Hồ ŧıểυ Bì giống như đứa trẻ bị phạt, hai chân khép lại, ngoan ngoãn đứng trước mặt Tiêu Chung.
“Tôi phải về nhà, sắp 6 giờ rồi, tôi nhất định phải về nhà trước 6 giờ”
Hồ ŧıểυ Bì vội vàng nói, giống như ở đằng sau có quỷ thúc giục.
Hồ ŧıểυ Bì thực lo lắng, lúc 6 giờ thì hắn liền sẽ không khống chế được mà phát tình.
“… ”
Tiêu Chung bắt đầu hoài nghi mị lực của mình có phải đã giảm hay không. Nhưng mà, các nữ luật sư đồng nghiệp đều thích y, hơn nữa, ai gặp y cũng đều nói soái, y có mị lực, nhưng như thế nào mà tên ŧıểυ tử ngốc Hồ ŧıểυ Bì này không bị câu dẫn?
Y đều đã đem cúc áo mở ra, làn da cũng lộ ra, Hồ ŧıểυ Bì thế nhưng nói phanh lại là phanh. Trêu chọc đều trêu chọc, vậy rốt cuộc thế nào, chuyện này tính sao đây?
Trêu chọc xong liền chạy, để lại cho y một cỗ dục hỏa để y tự mình dập tắt?
Tiêu Chung đành tại chỗ vẫy vẫy tay vớ Hồ ŧıểυ Bì, ý là bảo hắn có thể đi rồi, y dời mắt sang nơi khác, không nhìn Hồ ŧıểυ Bì, Tiêu Chung sợ khi nhìn thấy hắn lại không nhịn được mà giữ chặt hắn trên sô pha muốn làm gì làm.
Hồ ŧıểυ Bì được sự đồng ý của Tiêu Chung, liền nhanh như chớp mà nhảy tới cửa, nhưng mang tốt giày mới phát hiện cái đuôi cùng lỗ tai cư nhiên vẫn chưa thu lại đâu.
Không có âm thanh mở cửa, Tiêu Chung tưởng Hồ ŧıểυ Bì thay đổi ý định mà ở lại, nhịn không được mà nhìn lại.
Nhưng mà, y thấy Hồ ŧıểυ Bì đang dùng tay chụp lấy đầu mình, ý đồ mang hai lỗ tai giấu đi.
“….”
Y biết tại sao Hồ ŧıểυ Bì ngốc như vậy, cư nhiên vì bị chính mình chụp cho ngốc.
“Cậu đừng chụp… ”
Lời nói chưa nói xong, y liền nhìn thấy hai lỗ tai Hồ ŧıểυ Bì cư nhiên biến mất, hmm, được đi.
Tiếp đó, Hồ ŧıểυ Bì lại bắt đầu lấy mông đâm tường, ý đồ mang đuôi đâm vào.
Tiêu Chung hôm nay lại được mở rộng tầm mắt, gặp được một tên ŧıểυ ngốc tử như thế nào mà dưỡng thành. Thật là hoài nghi Hồ ŧıểυ Bì như thế nào lại lớn lên, còn hảo bị y gặp, nếu mà gặp người khác… Y thật sự không tưởng tượng được.
Cuối cùng quả nhiên, cái đuôi cũng bị đâm đi vào.
Thấy Hồ ŧıểυ Bì ở trước cửa, Tiêu Chung nói: “Ngày mai, tôi đưa cậu đến khách sạn”
“Cảm ơn”. Âm thanh biến mất ở sau cánh cửa.
Ngày hôm sau, Tiêu Chung quả nhiên đưa Hồ ŧıểυ Bì trở về, mới phát hiện khách sạn nói bao ăn bao ở nguyên lai chính là ŧıểυ phá lâu*, các nút thang máy thì bị hỏng.
(*ŧıểυ phá lâu: tòa nhà nhỏ bị phá vỡ/ bị hỏng)
Quản lí khách sạn năm sao cao cấp như thế này thì không được rồi, hoàn toàn xem Hồ ŧıểυ Bì là tên ngốc, cho nên tùy tiện cho có lệ, vậy mà Hồ ŧıểυ Bì cũng tin.
Tiêu Chung đưa Hồ ŧıểυ Bì đến cửa khách sạn, Hồ ŧıểυ Bì xuống xe, ở trước cửa khách sạn phất tay cuối chào. Sau đó liền đi vào.
Tiêu Chung liếc mắt nhìn khách sạn, nghĩ thầm nhất định phải mang Hồ ŧıểυ Bì từ nơi này đào đi, sau đó liền li khai.
Hồ ŧıểυ Bì đến sau bếp, cả một đoàn người xông đến, nhao nháo hỏi ngày hôm qua đi đâu, có phải hay không cùng ŧıểυ tình nhân đi hẹn hò.
“Không có, không có, tôi đi lãnh giáo trù nghệ” Hồ ŧıểυ Bì trả lời.
Hồ ŧıểυ Bì nói xong, ai cũng tin tưởng, vì trù nghệ Hồ ŧıểυ Bì tốt như vậy, xin ngủi để đi lĩnh giáo cũng là chuyện bình thường.
Chủ bếp thấy vậy, đem một đám người hống tan, sau đó vỗ vỗ vai Hồ ŧıểυ Bì
“ŧıểυ Bì Bì a, ngươi hôm qua rời đi, chúng ta bị quản lí mắng hết nửa ngày, không nói, nói nhiều đều là nước mắt”
“Tôi, tôi, tôi về sau sẽ tận lực không nghỉ, ngày hôm qua thật ra chỉ là ngoài ý muốn. ” Hồ ŧıểυ Bì vội vàng nói.
Nố vài câu, hai người lại bắt đầu bận rộn.
Giữa trưa, bếp trưởng nhận được một cuộc điện thoại, yêu cầu Hồ ŧıểυ Bì làm xong thực đơn món ăn, thì tự mình đưa đến địa chỉ số 35 đường Viễn Nguyên “Văn phòng luật sư Tiêu Chung “, đem trực tiếp cho chủ nhiệm.
Vốn dĩ đầu bếp không thể tự mình đưa cơm, nhưng là cuộc gọi người khách đó nói, giá gấp ba, và thêm cả phí đi lại.
Bếp trưởng nɠɵạı trừ nói, nhân gia có tiền không chỗ tiêu, thì biết nói gì đây?
Nga, thật là giàu a.
Vì thế, bếp trưởng còn đặc biệt nơi: “Hồ ŧıểυ Bì là khiêng cầm* của chúng ta, ít nhất là năm lần”
(*khiêng cầm 扛把子 /káng bǎ zǐ /:nghĩa là ông chủ của một nhóm. Trong nhiều bộ phim mô tả thế giới ngầm ở Hồng Kông, “tay cầm xử lý” thường được đề cập cũng bắt nguồn từ mã môi. Từ gốc là “tay lái bánh lái”, có nghĩa là người cầm lái.)
Quả nhiên đối phương dứt khoát chấp nhận, chủ bếp lúc này mới cho Hồ ŧıểυ Bì đi đưa cơm.
Tiêu Chung vừa cúp điện thoại, liền xuy một tiếng: “Ác tư bản chủ nghĩa, đây là lần cuối ngươi lừa Hồ ŧıểυ Bì “
Trước cửa “Văn phòng luật sư Tiêu Chung”
Hồ ŧıểυ Bì mang theo cơm trưa đã được đóng gói tốt, hỏi ŧıểυ tỷ tỷ trước sảng rằng văn phòng chủ nhiệm ở nơi nào.
ŧıểυ tỷ tỷ ngửi được một mùi hương rất thơm, lúc này lại là giữa trưa, hoàn toàn đem trùng đói bụng trong người nàng câu lên, trong lòng ước ao đồ ăn này là đưa cho nàng.
Nàng chỉ Hồ ŧıểυ Bì lối đi, hắn liền nhanh chóng nói cảm ơn, rồi chạy thật nhanh đi đến lầu ba.
Tòa nhà luật sư này phi thường cao lớn, lúc Hồ ŧıểυ Bì tới, lo lắng rằng hương vị đồ ăn sẽ làm ảnh hưởng tới bầu không khí làm việc nghiêm túc này, nghĩ thầm phải đem nhanh lên mới được.
Lúc này tại nơi công tác lầu ba, bỗng nhiên ngửi được một cỗ mùi hương, nháy mắt sáng ngời, tất cả sôi nổi ngẩng đầu khỏi chồng văn kiện, tìm kiếm nơi phát ra mùi hương.
Chỉ thấy một người mặc trên mình bộ đồ đầu bếp, cùng quần jeen xanh, trên tay cầm đồ ăn đã được đóng gói tốt.
Ai nha, này, nam sinh này cũng thật đẹp đi, giống như…đã từng gặp ở nơi nào quá. Nhóm luật sư nhất thời không nghĩ ra, mắt trông mong mà nhìn ŧıểυ đầu bếp dẫn theo đồ ăn siêu siêu thơm, hương văn phòng chủ nhiệm mà đi.
Hồ ŧıểυ Bì cảm thấy mọi người đều đang nhìn hắn, liền khẩn trương, chân bước nhanh hơn. Hắn không biết là, mọi người đều mơ ước đến thức ăn trong tay hắn.
Gõ, gõ, phòng chủ nhiệm, Hồ ŧıểυ Bì nhanh chân đi vào, cửa đóng lại: ” Xin chào, đây là món ăn của…Tiêu, Tiêu, TIêu tiên sinh?”
Không nghĩ tới đối tượng đưa cơm thế nhưng chính là Tiêu Chung, thật là quá trùng hợp, bọn họ như thế nào có duyên như thế?
Cao hứng một cái, hai lỗ tai hồ ly của hắn hiện ra.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
ŧıểυ Ngân Hà: lúc ŧıểυ Bì Bì ngươi dùng mông đâm tường, ngươi có hay không YY?
Tiêu Chung trang nghiêm: Đương nhiên, đó là tôn trọng tối thiểu.