Thần Ấn Vương Tọa

Chương 138: Khác biệt? Đùi… [2+3]

Trước Sau

break

Hắn rót vào linh lực rất chậm, sợ thương tổn Thải Nhi. Khi thân thể Thải Nhi không có linh lực, hắn cũng thông qua liên hệ linh lực cảm thụ được một ít trạng thái.

Tình huống của Thải Nhi khá là xấu. Mạch máu xuất hiện nhiều chỗ tổn hại trầm trọng, có vài mạch máu trực tiếp đứt, có một tia sức sống xanh nhạt kỳ dị liên tiếp mới miễn cưỡng duy trì dính với nhau.

Dùng từ thập cửu nhất sinh hình dung Thải Nhi bây giờ tuyệt không đủ. Nếu không phải ngâm trong hồ nước xanh này, chỉ sợ nàng sẽ là hương tiêu ngọc vẫn.

Càng cảm giác Thải Nhi nguy hiểm bao nhiêu là lòng Long Hạo Thần càng run rẩy, nhưng hắn phát ra linh lực càng cẩn thận.

Thánh Quang Tráo nhẹ nhàng nở rộ bao trùm cả hắn và Thải Nhi.

Long Hạo Thần không phải không biết ma pháp trị liệu mạnh hơn, thật sự bởi vì tình huống của Thải Nhi quá mức yếu ớt, hắn không dám sử dụng ma pháp tiêu hao linh lực cực đại chữa trị cho nàng. Hắn chỉ dám thật cẩn thận từng điểm chữa trị thân thể nàng. Đây tuyệt đối không thể gấp gáp, nếu không, rất có khả năng sẽ phản tác dụng.

Không biết thời gian qua bao lâu, hắn rốt cuộc dần chữa trị xong các mạch máu bị tổn thương. Tuy không thể nói hoàn toàn chữa khỏi, nhưng ít ra có thể đảm bảo mỗi mạch máu đều dính với nhau. Hắn thầm cảm tạ Dạ Tiểu Lệ. Trong người Thải Nhi tuy mạch máu tổn thương nghiêm trọng, nhưng có Mộng Huyễn Thiên Đường chăm sóc, mạch máu bị tổn hại đều được sức sống nhu hòa miễn cưỡng giữ nguyên một chỗ. Chẳng những bảo vệ sinh mệnh Thải Nhi, đồng thời khiến hắn dễ chữa trị hơn.

Thánh Quang Tráo hòa hoãn thân thể Thải Nhi không ngừng giây phút nào. Cùng với mạch máu liền nhau, linh lực của Thải Nhi dần hồi phục, từng tia từ từ vận chuyển trong thân thể. Mạch máu cũng có thể tự hấp thu sức sống xung quanh và ma pháp trị hiệu quang hệ của Long Hạo Thần chữa trị. Thải Nhi đang mau chóng hồi phục.

"Ưm…" Một lúc sau, một tiếng rên khẽ, thân hình mềm mại run run, chậm rãi mở hai mắt ra.

Nhưng mà Long Hạo Thần lần nữa ngơ ngác. Bởi vì Thải Nhi run rẩy, trên tay xúc cảm mềm mại khiến hắn nhịn không được run lên, tay phải không cẩn thận trượt xuống vòng eo nhỏ xíu, phía trên cái kia căng tròn mềm mại. Tay hơi ấn vào trong, cho dù hắn có không hiểu phương diện này thì cũng biết mình đang sờ chỗ nào! Ngay lúc này, mắt đẹp mở ra cũng đồng thời cảm giác bàn tay to nóng rực của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hai người ánh mắt đều ngẩn ngơ.

"Anh…" Thải Nhi thanh âm run run nhỏ xíu, một tầng sắc hồng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp, theo khuôn mặt kéo dài tới cổ và lan xuống dưới mặt nước.

"Ta…ta…" Long Hạo Thần không biết nên giải thích làm sao. Hắn dời tay ra không được mà không dời tay cũng không được. Cảm giác co dãn khiến hắn không muốn ngừng.

Thải Nhi cắn nhẹ môi đỏ, nghiêng đầu đi, hai tay ôm thắt lưng Long Hạo Thần, khiến thân thể mình càng thêm gần hắn, không dám nhìn hắn. Nàng có thể cảm giác được tim mình đang đập nhanh, trong lòng kinh hoảng. Nhưng trừ kinh hoàng và xấu hổ ra, càng nhiều là thỏa mãn.

Thải Nhi trải qua nhiều chuyện khiến lòng nàng tràn ngập âm u và cô độc. Nhưng sau khi gặp Long Hạo Thần, tâm nàng không ngừng biến hóa. Mỗi khi nàng gặp phải nguy hiểm hay khó khăn, chàng ngốc của nàng luôn trước tiên đến bên cạnh. Theo Long Hạo Thần thì vốn nên là vậy, nhưng trong lòng Thải Nhi, đây là điều nàng hạnh phúc nhất.

Sau khi trải qua phần thống khổ hợp thành linh lô không người chịu được, từ hôn mê tỉnh dậy, nàng trước tiên nhìn thấy chính là hắn. Thân mật tiếp xúc thân thể khiến lòng nàng tràn ngập xấu hổ. Nhưng mà sau đau đớn lại trước tiên gặp người đàn ông mình yêu, còn có gì khiến người thỏa mãn hơn điều này? Cho nên trong lòng nàng một chút cũng không trách Long Hạo Thần. Hơn nữa nàng rất tin tưởng Long Hạo Thần không phải hạng người lợi dụng người ta gặp khó khăn. Trong thân thể quang nguyên tố nhu hòa còn chưa tán đi đã đầy đủ chứng minh, mới rồi hắn đang chữa trị cho nàng. Có lẽ, có lẽ anh ấy vừa lúc chữa trị ở chỗ đó…

Khi một người thật yêu một người, dù cho hắn làm sai cái gì, cũng sẽ suy nghĩ theo chiều hướng tốt.

Nhưng nàng xoay người, cho Long Hạo Thần cảm giác khác biệt. Tay từ phần trên trượt xuống bên mông, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy ý chí lực chịu khảo nghiệm còn đáng sợ hơn lần hợp thành linh lô. Cả người cương cứng. Tuyệt đối đừng quên, hắn chính là tiểu xử nam hừng hực lửa thanh xuân! Hơn nữa phát dục nhanh hơn bạn cùng lứa, cũng trưởng thành nhiều.

"Tên ngốc, còn không cho ta đồ mặc." Thải Nhi vùi mặt vào hông hắn, nhỏ giọng nói.

"A, a." Nghe giọng Thải Nhi, Long Hạo Thần vội vàng từ Giai Điệu Vĩnh Hằng phóng ra bộ đồ của mình. Không đợi hắn buồn rầu nên làm sao cho nàng mặc quần áo, Thải Nhi đã tự nhiên từ trong nước đứng lên.

Nàng làm động tác rất nhanh, thân thể mềm mại nhẹ xoay lại, trang phục Long Hạo Thần đã bao kín thân thể mềm mại của nàng. Chẳng qua bởi vì là đồ trên, đương nhiên không tránh được lộ ra đùi đẹp. Mặc dù đã che dấu chỗ trọng yếu, nhưng như vậy càng có thần bí dụ hoặc.

Long Hạo Thần ngây ngốc nhìn nàng. Thị lực của hắn rất tốt! Tuy lúc trước Thải Nhi mặc đồ chỉ trong chớp mắt, nhưng nên nhìn, không nên nhìn, dường như hắn đều thấy hết.

Hiện tại hắn không dám động, chỉ sợ ngọn lửa trong lòng sẽ bốc lên, càng không dám có hành động thân thiết gì với Thải Nhi. Lúc này hắn tựa như củi khô ướt dầu, tùy thời bốc cháy lửa lớn.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ rực, ánh mắt ngơ ngác, Thải Nhi chỉ lén liếc hắn một cái, lập tức núp sau lưng hắn.

"Không được nhìn lén."

"À, à." Long Hạo Thần miễn cưỡng đồng ý, nhưng yết hầu nhúc nhích làm động tác nuốt nước bọt đã bán đứng hắn.

Thải Nhi đùi không giống Nhã Đình.

Long Hạo Thần rung động phát hiện, chính mình trong đầu xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Nhã Đình tuy rằng đẹp, đôi chân dài càng thon thẳng, bóng loáng, không có sợi lông. Nhưng so với Thải Nhi thì thua xa. Chân Thải Nhi càng thêm bóng loáng, tràn ngập mùi hương nhân loại thiếu nữ. Quan trọng là, xem chân nàng, tuy Long Hạo Thần có chút ngượng ngùng nhưng không có ám ảnh tâm lý.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Thanh âm mềm nhẹ của Thải Nhi vang lên sau lưng.

Long Hạo Thần có chút cứng ngắc xoay người, chợt thấy Thải Nhi đã thay đồ đen của nàng. Che đậy phong tình lúc trước, cũng đem đồ của Long Hạo Thần đưa tới trước mặt hắn.

Thở ra một hơi, Long Hạo Thần cầm lấy đồ mình. Nhưng khi hắn đụng vào đầu ngón tay Thải Nhi, ngọn lửa trong lòng khó kiềm chế, kéo nàng vào lòng, hôn lên môi nàng. Tay hắn có chút không cẩn thận lại rơi vào vị trí lúc trước, cách vải vóc không cẩn thận nhéo hai cái.

Quang minh chi tử không phải thánh! Coi như là thánh, cũng có lúc nhịn không được! May mắn, đây chẳng phải còn cách bộ đồ sao. Phi lễ chớ nhìn…

Bởi vì Thải Nhi bị thương khá nghiêm trọng, Long Hạo Thần chỉ giúp nàng tạm thời ổn định, cho nên dù lòng hắn bốc lửa cũng chỉ có thể hơi phóng túng chút, liền mang theo Thải Nhi trở lại Mộng Huyễn Thần Điện.

"Nhã Đình, cô giúp Thải Nhi tiếp tục chữa trị."

Long Hạo Thần nói với Nhã Đình bay trên không trung dường như bất mãn vì bị hắn bỏ quên.

Lúc này Thải Nhi còn rất yếu, không phát hiện Nhã Đình có gì khác lạ.

Long Hạo Thần chuyển hướng Trương Phóng Phóng nói.

"Trương huynh, làm phiền anh chờ tại đây chút, ta cần đưa đồng bạn đi đã. Cách này đối với đội chúng ta là bí mật cực lớn, xin Trương huynh đừng hỏi, cũng đừng nói ra."

Trương Phóng Phóng gật gật đầu, mỉm cười nói.

"Yên tâm." Vừa nói y vừa đi tới trước mặt Vương Nguyên Nguyên. "Đánh ngất ta."

Vương Nguyên Nguyên ngây ngẩn.

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc