Quang hệ, đúng là quang hệ. Nhưng quang hệ chỉ còn lại có Long Hạo Thần. Chẳng lẽ, hắn biến tính?
Nhìn đôi chân dài đó, ánh mắt mọi người ngẩn ngơ, con ngươi trợn to, miệng hé mở, sắp hô ra tiếng.
May mắn, đôi chân thon không có hoàn toàn lõa lồ. Từ trong ánh sáng xanh thò chân tới đầu gối hơn hai mươi centimet thì chiến váy màu vàng đúng lúc bao phủ vị trí trên nữa. Cho dù là vậy cũng đủ khiến người suy nghĩ mơ màng. Đang lúc mọi người ngơ ngẩn nhìn chăm chú, một người đẹp vóc dáng cao ráo bước ra.
Cô dáng người thon dài, cao khoảng hơn một mét bảy, cỡ Vương Nguyên Nguyên, vẻ đẹp tràn ngập ánh sáng khiến người có cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn.
Bộ chiến váy vàng liền thân bao phủ thân thể mềm mại vị trí quan trọng nhất. Nhưng cũng lộ ra hai tay, chân dài, bộ ngực, và viên bảo thạch màu trắng ngà hình thoi. Trên trán cũng có một viên bảo thạch vàng hình thoi.
Diện mạo xinh đẹp thuần khiết mang theo nụ cười nhạt, trong tay phải nắm pháp trượng vàng dài hai mét. Trên đỉnh pháp trượng đính bảo thạch vàng tản ra ánh sáng nhu hòa.
Cô đẹp, là vẻ đẹp thần thánh không chút tỳ vết. Đôi trắng chân nõn không trực tiếp đạp trên đất, mà là bay bềnh bồng cách mặt đất nửa mét, càng hiện ra dáng người cô cao ráo thon dài.
Cảm giác được ánh mắt ngẩn ngơ của mọi người, thiếu nữ mỉm cười.
"Không nhận ra rồi sao?"
"Cô, cô là…" Lâm Hâm giật mình nói.
Pháp trượng trong tay phải thiếu nữ lóe sáng, thân hình hơi nghiêng về trước. thoáng chốc ba đôi cánh bỗng từ sau lưng cô giãn ra, tựa như cánh hoa đột nhiên nở rộ, mỗi cái cánh đều trong suốt như cánh ve nhưng lớn hơn nhiều. Khi chúng nó giãn ra một cái chớp mắt, dưới chân thiếu nữ thêm quang hoàn tỏa ánh sáng thái dương. Ánh sáng vàng nhu hòa quay quanh thân thể cô, dâng lên.
"Nhã Đình!"
Mọi người cùng kêu lên, ngây ngốc nhìn Nhã Đình trước mặt.
Đây, đây chính là Quang nguyên tố tinh linh mà bọn họ dưới sự chỉ huy của Long Hạo Thần đã cướp từ tay ma tộc? Đây, đây là thật sao?
Cũng khó trách họ rung động như vậy, lúc này Nhã Đình thoạt nhìn gần như không khác gì nhân loại. Nếu cô rơi xuống đất, lại thu đôi cánh, quả thật là thiếu nữ thực sự!
Cô đâu còn giống thể năng lượng, là người thực chất rồi.
Vương Nguyên Nguyên nhịn không được tới gần, nhéo tay Nhã Đình, mềm mềm, ấm áp, mịn màng, xúc cảm thật tốt.
"Ngươi, ngươi biến thành người?"
"Nói chính xác là biến thành tinh linh. Hơn nữa chắc là tinh linh biến dị." Vang lên giọng Long Hạo Thần, ngay sau đó, hắn từ trong ánh sấng đi ra.
So sánh với mấy người trước thì hắn gần như không biến hóa cái gì, cũng không có vẻ mỏi mệt. Chỉ là ánh mắt nhìn Nhã Đình có chút kỳ quái.
Lúc này Nhã Đình, có thể nói là kết quả của linh lô hợp thành. Cũng có thể nói là nhờ các kỳ ngộ biến hóa.
Mộng Huyễn Thiên Đường không thể nghi ngờ là nơi thích hợp nhất cho tinh linh sinh hoạt. Cơ duyên trùng hợp, Nhã Đình hấp thu đến số lớn sức sống và quang nguyên tố, triệt để chữa khỏi vết thương của mình, hơn nữa chân chính có sinh mệnh.
Đương nhiên cô sẽ không biến thành nhân loại. Theo ý nghĩa nào đó thì lúc này cô như cũ là thể năng lượng. Chẳng qua là năng lượng ngưng tụ quá tập trung, sản sinh ra hiệu quả như thực thể. Giống như Long Hạo Thần đã nói, hiện tại cô là một tinh linh chân chính mà không phải nguyên tố tinh linh.