Cảm giác được trong thân thể tràn ngập linh lực tăng tiến, Long Hạo Thần lần nữa phóng người lên, tiếp tục hành trình rơi xuống.
Tối đen, âm lãnh, thực dễ dàng khiến người sợ hãi, nhưng khi quang minh chiếu rọi xuống, Long Hạo Thần hiện ra đặc biệt trầm ổn. Lần này hắn không rơi quá lâu, khoảng mười lăm phút thì một tầng sáng mờ mờ khiến hắn chú ý. Rốt cuộc tới đáy động.
Vốn khe hở rộng rãi đột nhiên biến hẹp. Khi chân Long Hạo Thần đạp đất, mơ hồ thấy mé biên có một vầng sáng xám.
Mặc dù ánh sáng xám rất yếu ớt, nhưng trong động đen giơ tay không thấy ngón này, như cũ dễ thấy như hải đăng.
Trái tấm thuẫn phải cầm kiếm, Thánh Linh sáo trang hoàn chỉnh, Long Hạo Thần cẩn thận cho chính mình phóng kỹ năng Quang Chi Đãng Dạng Thánh Quang thuẫn, hướng nơi phát ra ánh sáng xám.
"Ư, ư…" Tiếng khẽ kêu không ngừng vang lên, tựa như đây là tiếng kêu diễn thử trong Sợ Hãi Bi Khiếu Động.
Đi tới khoảng ba trăm mét, phía trước màu xám càng biến rõ ràng. Quẹo qua góc rẽ, ánh sáng xám bỗng biến càng mạnh. Ánh sáng đột nhiên khiến thị giác Long Hạo Thần có chút không thích ứng, nhưng sau đó đôi mắt vàng sáng ngời chợt biến đổi, tràn ngập rung động. Hắn hầu như là bản năng lui lại một bước, dựng thẳng tấm thuẫn, bày ra tư thế phòng ngự tiêu chuẩn của Thủ Hộ kỵ sĩ.