Chạy! Mau chạy đi! Chạy đi..."
Làng Mễ Châu Sơn Lái chìm trong biển lửa, tiếng la hét cùng tiếng súng nổ vang dội khắp nơi. Từng ngôi nhà đơn sơ lần lượt đổ nát, những tia lửa bập bùng trong đêm tối đầy hỗn loạn.
Giao Nhi sợ hãi thét lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay mẹ, cả người run rẩy nhìn quanh thôn làng thân yêu của cô bé cứ thế bị thiêu rụi hoàn toàn.
"Giao Nhi, con phải sống, mau chạy đi."
Tiếng thét của mẹ không ngừng văng vẳng bên tai Giao Nhi, cô bé ôm chặt lấy chân mẹ mình, lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt lấm lem nước mắt, miệng mếu máo khóc đến thảm thương: "Mẹ đừng bỏ mặc Giao Nhi mà, Giao Nhi hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ mà, mẹ ơi..."
"Đoàng!" Một tiếng súng như muốn xé tan màn đêm u tối tĩnh mịch.
"..." Lại thêm một tiếng, rồi lại một tiếng.
Cái thôn nhỏ Mễ Châu Sơn Lái chẳng còn lại gì, xung quanh chỉ toàn khói đen nghi ngút, tiếng súng ầm trời, thôn dân chạy loạn la hét trong đêm.
Giao Nhi cùng mẹ trốn sau một đống gạch đá bụi bặm, nhìn thấy nơi đâu cũng đều đã đổ nát hoang tàn: "Giao Nhi, nghe lời mẹ, mẹ van con, mẹ xin con, đừng lo cho mẹ nữa, đi đi!"
Chân của bà đã bị trúng đạn trong lúc trốn thoát, nó sẽ là thứ cản trở đường sống của con gái bà, hủy hoại cả tương lai phía trước của con gái bà, bà không thể liên lụy nó.
"Mau chạy đi!"
"Mẹ ơi... Giao Nhi không đi đâu cả, Giao Nhi sẽ ở lại đây với mẹ, mẹ đừng đuổi Giao Nhi mà." Giao Nhi nhếch nhác ôm chân mẹ mình, hai má đáng yêu bấy giờ chỉ toàn là nước mắt, không ngừng cầu xin.
Cô bé cố gắng kéo mẹ đứng lên, thế nhưng đôi chân của mẹ lại không trụ nổi nữa.
Giọt lệ bất lực nơi khóe mắt bà rơi xuống, bà hét lên, cố hết sức đẩy mạnh Giao Nhi ra khỏi người bà. Hiện tại bà chính là gánh nặng, là sự trở ngại lớn nhất khiến cho cơ hội sống sót của con gái bà ngày càng nhỏ đi.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt bà dịu lại, ngập tràn tình yêu thương và cả sự quyết tâm mãnh liệt: "Giao Nhi, quãng đời về sau hãy thay mẹ sống thật tốt, tương lai sau này của Mễ Châu Sơn Lái... trông cậy vào con."
Nhưng trước khi Giao Nhi đủ lớn để kịp hiểu hết lời mẹ thì từng tiếng súng đã vang lên như muốn xé tan không khí hỗn loạn, nổi bật cả một góc trời.
Mẹ cô bỗng chốc khựng lại, thân người run lên, sau đó bà đổ sập xuống ngay trước mắt cô bé.
"..."
"Mẹ ơi..." Giao Nhi hoảng loạn sợ hãi nhìn máu từ lồng ngực bà không ngừng trào ra, nhuốm đỏ chiếc áo đã sờn, cô bé chỉ mới 13 tuổi, làm sao có thể đối diện được với loại chuyện kinh khủng này.
Giao Nhi khóc thút thít, cả người run rẩy nép sát vào người của mẹ, miệng vẫn gọi "mẹ ơi"
Đôi mắt của bà vẫn mở, bà nhìn về phía Giao Nhi, trước khi mọi thứ dần chìm vào im lặng, bà nói: "Giao Nhi... Mau chạy đi."
...
"Mẹ!"
Giao Nhi bừng tỉnh sau cơn ác mộng, lồng ngực phập phồng cùng những giọt mồ hôi đọng lại trên trán, cũng đủ để biểu đạt sự sợ hãi của cô hiện giờ.
Cửa phòng bất chợt có người mở toang.
Giao Nhi không quá bất ngờ, bởi loại chuyện này nó đã trở thành vòng lặp trong suốt nhiều năm qua.
Thân hình cao lớn cùng gương mặt cương nghị sốt sắng tiến gần, sau đó là ôm chầm lấy cô: "Không sao rồi."
Giao Nhi vòng tay đáp lại cái ôm của hắn, trong lòng bỗng thấy ấm áp bội phần. Hắn vẫn như vậy, vẫn luôn đối xử dịu dàng với cô như vậy, khiến cô càng lúc càng muốn ỷ lại vào hắn.
"Chú Viễn, chú ở lại đây với Giao Nhi nhé, Giao Nhi rất sợ." Giao Nhi vùi cả khuôn mặt mình vào lòng hắn, khóe mắt dường như đã đỏ lên, được Tống Viễn đều đặn vỗ nhẹ sau lưng an ủi.
Hắn theo thói quen gật đầu thỏa hiệp với cô: "Được, ta ở lại đây với con."
Giao Nhi trút bỏ gánh nặng trong lòng, cô thở nhẹ một hơi, cố gắng để mình bình ổn trở lại, tham lam hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn.
Tống Viễn vẫn mặc trên người bộ âu phục lúc rời đi, chứng tỏ hắn chỉ vừa mới trở về. Có lẽ là vì lo lắng cho Giao Nhi nên bản thân ngay cả việc tắm rửa dường như cũng bị hắn xếp gọn một góc.
Hắn biết mỗi đêm cô ngủ đều sẽ gặp ác mộng, vậy nên buổi đàm phán hôm nay hắn chỉ bỏ lại một câu: "Xin lỗi, tôi có việc gấp."
Một câu ngắn gọn nhưng không ai dám phản đối.
Hắn không quan tâm tới điều kiện bổ béo của bên đối tác đề ra, cũng không nể mặt bất cứ người nào. Đối với hắn, không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ Giao Nhi, đặc biệt là trong những đêm mà cô phải đối diện với những nỗi sợ hãi từ sâu trong quá khứ mịt mù u tối.
Tống Viễn đưa tay vuốt gọn mái tóc rối loạn của Giao Nhi, chất giọng trầm ấm lại mang theo chút dịu dàng: "Ta sẽ ở lại đây với con, không cần sợ, mau nhắm mắt lại ngủ đi."
Giao Nhi nghe lời hắn nhắm mắt, cô khẽ gật đầu, trở người ngoan ngoãn nằm xuống.
Ánh đèn vàng dịu dàng lan tỏa khắp căn phòng, mang theo chút ấm áp, như thể xua tan đi bóng tối của những cơn ác mộng đang bủa vây cô.
Tống Viễn trầm lặng ngồi im ngắm nhìn, cô đang dần chìm vào trong giấc ngủ, nhưng gương mặt cau có và những giọt mồ hôi đọng lại thật sự khiến hắn không sao có thể chịu nổi. Hắn rút khăn tay từ trên túi áo mình, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi nhớp nháp trên gương mặt của cô.
Sau khi cẩn thận quan sát một hồi, khi chắc chắn Giao Nhi đã ngủ, Tống Viễn mới yên tâm trở về thư phòng, làm nốt những việc còn đang dang dở.
Cánh cửa khép lại, Giao Nhi từ từ mở mắt...