Đội ngũ dẫn chương trình rất nhân đa͙σ, họ vội vã chạy đến từ các thành phố khác nhau. Đội ngũ chương trình dành thời gian nghỉ ngơi để tắm rửa và thay quần áo. Trong thời gian này, họ sẽ tắt camera trong biệt thự, dừng quay phim, mọi người sẽ xuống vào thời gian đã được quy định. Thống nhất sau khi tất cả mọi người đều đã xuống lầu sẽ bắt đầu quay.
Nhân đa͙σ ở chỗ, "Yêu đương vật ngữ" không quay 24/24, mỗi người có một phòng ngủ riêng, camera trong biệt thự sẽ tắt đúng 23 giờ, đến 8 giờ sáng hôm sau mới được bật lên để họ có thời gian trang điểm cùng đi ngủ. Ít ra cũng không mang lại cảm giác bị theo dõi mọi lúc mọi nơi.
Trước cửa mỗi phòng ngủ đều có bảng tên, Loan Yên đứng trước cửa phòng Lục Thịnh, cô hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cửa, cửa kêu cót két, không có khóa lại.
Ánh mắt Lục Thịnh không có bất ngờ hay ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, Loan Yên thấp thỏm nghĩ, chẳng lẽ anh... không nhớ cô sao?
Cô không chắc, cũng không dám chắc, dứt khoát quyết định chắc chắn liền đẩy cửa bước vào.
Phòng ngủ không có ai, lại có tiếng nước tí tách tí tách từ trong phòng tắm, Loan Yên xoay người, tiếng nước ngừng lại, cửa phòng tắm bị mở ra, Lục Thịnh bước ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới.
Mái tóc đen ướt át rũ xuống làm dịu đi khí chất sắc bén trên người anh một chút, Loan Yên không thể dời mắt, nhìn thẳng vào anh như muốn bù đắp những gì đã mất bao năm qua.
Nhìn thấy cô trong phòng của mình, Lục Thịnh có vẻ rất ngạc nhiên, sau khi nhận ra thì tiến lên hai bước, cúi thân hình cao lớn xuống, đối diện với đôi mắt cô, ánh sáng trong đôi mắt loé lên, lông mày hơi hếch lên nói "Nhìn lén tôi tắm rửa?"
Việc một sao nữ nhìn trộm đàn ông đang tắm là điều vô lý và đáng xấu hổ, nhưng Loan Yên lại không muốn phản bác lại điều đó, trong một khoảnh khắc nào đó, cô lại có suy nghĩ như vậy.
Cô đột nhiên không biết phải nói gì với anh, cô quên mất mục đích gõ cửa, cô chỉ nhìn anh, còn anh thì lại rất lầm lì, không hề phát ra tiếng động làm xáo trộn sự yên tĩnh của giây phút này mà chỉ lặng lẽ nhìn cô, nhìn vào đôi mắt cô, sóng đang cuồn cuộn trào dâng trong đó, tất cả đều trở lại bình lặng, im lặng không nói.
Những giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc, dọc theo góc cạnh rõ ràng của khuôn mặt, trên đôi mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, dừng lại trên trái táo Adam gợi cảm của anh, đôi mắt Loan Yên cũng theo đó mà di chuyển, hầu kết anh nhấp nhô lên xuống, giọt nước run lên, uốn lượn trên khuôn ngực màu lúa mì, cơ bụng rắn chắc, cơ bắp cường tráng bị từng giọt hôn lên, từng giọt từng giọt, thật khiến người ta phải ghen tị.
Tỷ lệ vai rộng và eo hẹp là hoàn hảo, một vòng eo điển hình, một nhúm lông bụng gợi cảm dưới cơ bụng sáu múi săn chắc, thậm chí có chút vẻ đẹp hoang dã và bạo lực, cơ bắp vừa phải, nó sẽ không làm cho người ta cảm thấy buồn nôn và ghê tởm chút nào.
Đi xuống sâu hơn nữa, bộ phận được mong đợi nhất đã bị khăn tắm chặn lại, thế nhưng đại điểu không thành thật kia lại đột ngột đẩy chiếc khăn tắm rộng rãi lên, người ta có thể tưởng tượng được nó thô đến mức nào, mà Loan Yên thấy miệng đắng lưỡi khô vẫn không nỡ thu hồi tầm mắt.
"Đẹp sao?"
Loan Yên theo bản năng gật đầu, Lục Thịnh cười trầm mặc, đó là một niềm vui từ tận đáy lòng.
Loan Yên tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ trên khuôn mặt thanh tú, nhưng đôi mắt lại ẩm ướt, giống như lần đầu gặp mặt.
Lục Thịnh vì cái nhìn của cô mà cứng lên một chút, dươиɠ ѵậŧ của anh chọc thẳng vào khăn tắm, ai nhìn thấy cũng biết dươиɠ ѵậŧ to dài ẩn dưới khăn tắm thô và dài như thế nào, suýt chút nữa đã đẩy khăn tắm ra.
Cả hai người đều cảm thấy bầu không khí mập mờ, trong không khí có mùi khác thường, hơi nóng đang dần nóng lên, trong trường hợp này, qυầи ɭóŧ của cô bắt đầu ẩm ướt.
Không phân biệt được ai là người chủ động trước, môi mím chặt vào nhau.
Lục Thịnh cúi xuống tương xứng với chiều cao của cô, bàn tay to của anh bưng cái ót của cô, đặt môi mình ở trên môi cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào cánh môi, Loan Yên hé miệng dụ anh đi vào, đầu lưỡi mềm mại chạm vào môi mỏng của Lục Thịnh, thấm ướt xúc cảm, giống như tia lửa đốt lên ngọn lửa thảo nguyên, đẩy du͙© vọиɠ của Lục Thịnh lên đỉnh điểm, chiếc lưỡi to lớn thô bạo quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô từng chút từng chút một như bão tố đánh tới, liều mạng cướp đoạt, xâm chiếm.
"Ưm a..."
Lục Thịnh nghĩ đi từng bước một, nhưng cô không nên dụ dỗ anh, cho dù là hành động vô tình của cô, cô làm sao có thể hiểu được sức hút của cô đối với anh? Anh không tự chủ được sức lực của mình, tham lam ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Loan Yên, quấn lấy chiếc lưỡi non nớt của anh mà siết chặt từng chút một, giống như một cơn bão ập đến, liều mạng cướp đoạt, chiếm cứ.
Loan Yên không lùi lại, cô không cảm thấy khó chịu với sự thô lỗ của anh, cô đáp lại nụ hôn anh, phối hợp với anh không ngừng hôn sâu hơn, lưỡi cô cũng quấn lấy anh, lưỡi cô cùng nhảy múa với lưỡi anh, bị cô trêu chọc ngược lại khiến Lục Thịnh càng thêm táo bạo, càng muốn xé xác cô đem nuốt vào bụng.
Đôi tay nhỏ bé của cô ôm lấy cơ thể cường tráng của Lục Thịnh, ngón tay chạy quanh bả vai anh, vuốt ve cơ bắp của anh, khao khát cùng anh trao đổi nước bọt, cô khao khát được hoà làm một với anh, bị anh chiếm lĩnh, bị anh làm tới không thể nói được.
Loan Yên có quá nhiều tiếc nuối với anh, thật vất vả cô cũng tìm được anh, vừa chạm vào liền có ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô, cô dính chặt trên người anh, ngọt ngào gọi tên anh, nói: "Lục Thịnh... Ưm... Lục Thịnh... "
Âm cuối giống như một cái móc nhỏ, trái tim Lục Thịnh tan chảy, anh đẩy Loan Yên vào tường, thân thể đè lên, dùng bàn tay to đỡ lấy cái đầu nhỏ của cô, tay còn lại nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, buộc cô phải há miệng nuốt lấy nước bọt của anh, hàm răng cắn chặt đôi môi anh đào của cô, hung ác đến mức suýt chút nữa ăn cô vào bụng mình từng miếng một.
Rõ ràng là một nụ hôn đá lưỡi thô bạo như vậy, nhưng lòng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, giống như đang an ủi một bảo vật quý giá và nâng niu nó như một đứa bé.
Nước mắt đọng lại trong mắt Loan Yên, đôi mắt mù sương của cô nhìn anh chằm chằm, đọc được cảm xúc trong mắt anh, cô không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của anh, thân thể mềm nhũn dưới nụ hôn của anh, Lục Thịnh dùng sức chống đỡ cô, đôi chân xinh đẹp của Loan Yên vòng quanh thắt lưng cường tráng của anh, hai người rất gần, không có kẽ hở, liền có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau cùng nhịp tim hỗn độn.
Càng ngày càng mất kiểm soát, bàn tay to của Lục Thịnh nắm lấy cặp vυ" non nớt trên ngực người phụ nữ, Loan Yên ưỡn ngực lên, đem hai cặp vυ" cho anh chơi đùa, môi lưỡi cuối cùng cũng rời khỏi cái miệng nhỏ, đầu lưỡi liếʍ láp cái cổ trắng ngọc, khuôn mặt tuấn tú cọ xát trên người cô, trầm giọng nói: "Ngực lớn như vậy..."
Anh kéo khóa phía sau lưng, Loan Yên đắc ý phối hợp, chiếc váy buông thõng treo trên người cô, như muốn rơi lại không muốn rơi, thân hình tuyệt mỹ bị lộ ra, bộ ngực trắng nõn mềm mại lộ ra, áo lọt không thể che đậy hai cặp vυ" đầy đặn, dây áo lót mỏng manh không đỡ nổi bộ ngực nặng trĩu, mềm mại như muốn chảy ra sữa, cực kỳ sung mãn, vẫn còn có tính đàn hồi, hình dạng thẳng tắp mượt mà.
Không có gì lạ khi cô được đánh giá là sao nữ có thân hình đẹp nhất, ai nhìn thấy cặp vυ" này cũng muốn véo và chơi, nóng lòng muốn đυ. cô!
Loan Yên ngực lớn eo thon, tứ chi mảnh khảnh, tấm lưng gầy nhưng không làm lộ ra khung xương, cũng sẽ không gầy đến mức da bọc xương, thân thể mềm mại mỗi một tấc đều lớn lên rất tốt, xương thịt cân xứng, da trắng tinh tế, cặp vυ" sữa kiêu ngạo hận không thể chết chìm được.
"Ưm a ... A... Lục Thịnh ... Hức ... A Thịnh ..." Loan Yên nhịn không được không khỏi rêи ɾỉ.
Lục Thịnh xé đứt dây áo lót tội nghiệp, móng vuốt tiếp tục xoa nắn một bên vυ" non mềm, bàn tay rộng rãi nhiều nhất cũng chỉ nắm giữ được một nửa bộ ngực của cô, bộ ngực trắng nõn trốn thoát khỏi kẽ tay, anh ngẫu nhiên giày vò nó, núm vυ" nhỏ lăn lộn trong lòng bàn tay anh, núm vυ" mềm mại từ từ cứng lại, kɧoáı ©ảʍ từ lòng bàn tay nóng bỏng truyền đến khắp cơ thể Loan Yên, tê dại như có dòng điện xẹt qua.
"Mẹ nó! Xúc cảm thật tốt, ŧıểυ tao hoá thật xứng với cặp vυ" lớn này." Lục Thịnh nhíu nhíu mày, xúc cảm tốt đến mức phải để anh mắng câu thô tục.
"Hức...... A ưm...... Đừng chỉ vò vυ" người ta ...... A ...... Ưm..... Núm vυ" Yên Yên cũng muốn...... Muốn Lục Thịnh dùng miệng hút sữa......"
Loan Yên không có gì không thả ra, cô nằm mơ cũng muốn ngủ với Lục Thịnh, đó là nội dung duy nhất trong giấc mộng của cô, gạt hết xấu hổ sang một bên, cô vặn vẹo thân thể mỏng manh trong vòng tay anh, gợi cảm và quyến rũ.
————————