Hôm đó, Dung Tương và Dung phu nhân ở trong thư phòng cả đêm.
Sau khi nghe người hầu nói, hôm sau thỉnh an, Dung Hỷ còn trêu ghẹo mẫu thân nhà mình một phen.
Nhưng Dung phu nhân lại chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng.
“Nương? Người làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Giọng nói mềm mại và trong trẻo của con gái đã kéo Dung phu nhân về hiện thực.
Bà cúi đầu, nắm lấy tay Dung Hỷ.
“Yêu Yêu, hãy nhớ kỹ, cho dù như thế nào đi nữa thì nương và cha con... Đều hy vọng con sống tốt. Nhưng trên đời có những chuyện chúng ta không thể làm theo ý mình...”
Dung phu nhân nói rất nhiều, nhưng Dung Hỷ lại giống như lọt vào trong sương mù, không hiểu tại sao bà lại nói vậy.
Tuy nhiên, nhìn trạng thái của Dung phu nhân không ổn nên Dung Hỷ cũng chỉ có thể nhẫn nại lắng nghe, nghe đến tận khi bà nói câu cuối cùng: “Con nhất định phải nhớ rõ, con là một miếng thịt rơi ra từ trên người nương, nương chỉ cầu mong con khỏe mạnh, thế là đủ rồi.”
“Nương...” Dung Hỷ nghe vậy thì hốc mắt đỏ bừng: “Con biết rồi.”
“Đang tự nhiên sao nương lại nói những chuyện này? Làm con sợ quá.” Dung Hỷ muốn làm dịu bớt cảm xúc của Dung phu nhân nên nói đùa: “Chắc không phải nương có chuyện gì gạt con chứ?”
Dung phu nhân nghe vậy thì giật mình.
Bà nhìn cô con gái xinh đẹp yêu kiều của mình, cảm thấy trái tim như thắt lại, đau đớn đến mức khó thở.
Nhưng dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, Dung phu nhân hít sâu vài hơi, chậm rãi nói: “Yêu Yêu... Nếu như tỷ tỷ con muốn con tới phủ Thái tử làm bạn với mình một thời gian thì con có đồng ý không?”
Dung Hỷ nghe thế thì hơi giật mình, nhưng ngay lập tức lại vui mừng ra mặt.
“Nương, vậy nương có đồng ý không?”
“Tỷ tỷ con gửi thư tới ư?”
“Lâu rồi con không được gặp tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ lại mang thai nữa rồi không?” Dung Hỷ hào hứng nói liên tục, nhưng lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Nhưng mà tình trạng sức khỏe của tỷ tỷ...”
Dung phu nhân nhìn thấy biểu cảm của Dung Hỷ thì cảm giác khó thở lại nổi lên.
“Yêu Yêu, tỷ tỷ của con...” Bà nắm lấy tay Dung Hỷ, ánh mắt đau thương: “Sợ là không còn nhiều thời gian nữa đâu...”
“Nương...” Dung Hỷ nghe thế thì sắc mặt tái nhợt: “Không phải nương nói sức khỏe của tỷ ấy đã tốt, tốt hơn trước một chút rồi sao?”
Dung Hỷ lắp bắp hỏi, Dung phu nhân lại càng đau lòng hơn.
“Tỷ tỷ của con... Aizz... Quá cố chấp... Hơn nữa, đau đớn về thể xác thì có thể chữa khỏi được, nhưng tâm bệnh thì... vô phương cứu chữa.”
Dung Hỷ như hiểu như không.
Nàng chưa thành thân, cũng chưa gặp được người có thể khiến mình yêu đến chết đi sống lại. Thế nên, mặc dù nàng hiểu những lời Dung phu nhân nói, nhưng lại rất khó có thể đồng cảm được.
Dung phu nhân nhìn con gái, khẽ vươn tay xoa đầu nàng.
“Nếu như tỷ tỷ con thực sự... Vậy thì Bảo Nhi, còn cả đứa trẻ đang trong bụng tỷ tỷ con nữa... sau này biết phải làm sao đây?”
Mặc dù Dung Hỷ được Dung Tương và Dung phu nhân che chở bao bọc, tính tình ngây thơ, nhưng cũng không phải là không biết chuyện gì.
Nàng biết, đứa trẻ không có mẫu thân che chở sẽ luôn luôn sống vất vả hơn những đứa trẻ bình thường.
Người bình thường còn như thế, huống chi là những đứa trẻ ở trong chốn thâm cung.
Nghĩ đến cậu bé đáng yêu luôn miệng kêu mình là “ŧıểυ di mẫu”, Dung Hỷ cũng cảm thấy không đành lòng.
(ŧıểυ di mẫu: dì nhỏ)
Vị trí Hoàng thái tôn này quá tôn quý, tôn quý đến mức có không ít người nhòm ngó muốn thay thế.
Dung phu nhân cẩn thận quan sát biểu cảm của Dung Hỷ.
“Yêu Yêu, con... con cũng yêu thương Bảo Nhi đúng không?”
Dung Hỷ gật đầu.
“Bảo Nhi là một đứa trẻ vừa thông minh lại vừa ngoan ngoãn, con gái rất yêu thương thằng bé.”
“Vậy... Nếu...” Dung phu nhân ấp úng hồi lâu, lời đã đến bên miệng rồi nhưng lại rất khó nói ra được thành lời: “Nương chỉ nói là nếu...”
“Vâng?”
“Nếu...” Dung phu nhân nhìn con gái mình, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Nếu như nói muốn con gả cho Thái tử làm tục huyền, chăm sóc Bảo Nhi và đứa trẻ mệnh khổ ở trong bụng tỷ tỷ con, thì con có bằng lòng không?”
“Nương... người đang nói gì thế?”
Lúc đầu Dung Hỷ còn tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng ánh mắt đau đớn và vẻ mặt khổ sở của Dung phu nhân lại khiến Dung Hỷ biết mình không hề nghe nhầm.
Mẫu thân đang nói nghiêm túc.
Thảo nào mấy hôm nay mỗi lần Dung phu nhân đối mặt với nàng thì cảm xúc đều lên xuống phập phồng, giống như đang cố gắng ẩn nhẫn điều gì đó.
Dung Hỷ đột nhiên đứng dậy.
Dung phu nhân muốn nắm lấy tay con gái, nhưng Dung Hỷ đã lùi về sau một bước.
Hai người đứng cách nhau một khoảng.
Lần đầu tiên cô con gái nhỏ của bà lộ ra vẻ mặt như vậy, biểu cảm mờ mịt giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Dung phu nhân nhìn con gái, trái tim đau đớn vô cùng.
“Yêu Yêu.”
“Chuyện này...” Giọng nói của Dung Hỷ khàn đi: “Tỷ tỷ có biết không?”