“Lúc đó ta rất tức giận, còn tát con bé một cái.” Dung Tương dừng một chút: “Muốn con bé về phòng đóng cửa ăn năn, chờ khi nào nghĩ thông suốt thì mới được ra ngoài.”
Chuyện này Dung phu nhân cũng có ấn tượng.
Nhưng khi bà hỏi trượng phu và con gái thì cả hai người đều im lặng không nói câu nào. Sau đó, Hoàng thượng ra thánh chỉ ban hôn, Dung phu nhân còn tưởng trượng phu muốn gả Hoan Nhi cho Thái tử, Hoan Nhi không muốn, thế nên hai cha con mới xảy ra mâu thuẫn như vậy.
Chính vì thế mà sau này Dung Tương có giải thích với bà như thế nào thì bà cũng không tin đó là sự thật.
“Ta cứ nghĩ cái tát đó có thể thức tỉnh được Hoan Nhi, nhưng không ngờ con bé không những không giác ngộ được mà còn lấy tính mạng ra uy hiếp ta. Hoan Nhi nói cả đời không cầu xin ta điều gì, chỉ muốn được làm thê tử của Thái tử, mong ta có thể tác thành.”
“Thực ra ta cũng giống như phu nhân, trong lòng đều cưng chiều Yêu Yêu hơn Hoan Nhi một chút, Hoan Nhi hiểu chuyện chưa từng tỏ thái độ về việc này. Thế nên, đến khi con bé cầu xin ta thì ta vẫn không chịu nổi mà mềm lòng.”
“Ban đầu ta còn tưởng dựa theo tính cách của Hoan Nhi thì cho dù không được Thái tử sủng ái thì cũng có thể sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, ban đầu đúng là Hoan Nhi cũng đã làm được như vậy. Chỉ đáng tiếc... cuối cùng con bé lại thua bởi một chữ tình.
Dung Tương nói đến đây thì bỗng dừng lại một chút.
“Tại sao Hoan Nhi lại muốn gả cho Thái tử chứ?” Dung mẫu lúc này đã biết những lời trượng phu nói là thật, nhưng bà vẫn không sao hiểu nổi: “Con bé đã gặp Thái tử mấy lần, nhưng...”
“Vừa gặp mặt đã thấy yêu...” Dung Tương thở dài: “Chỉ có thể nói, Thái tử có lẽ chính là vận mệnh của Hoan Nhi.”
Dung phu nhân nghe vậy thì im lặng hồi lâu.
Dung Tương cũng lặng lẽ chờ thê tử ổn định lại cảm xúc, ông biết bà vẫn còn chuyện muốn nói.
“Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này rồi...” Quả nhiên, chờ sau khi ổn định lại tâm trạng, Dung phu nhân ngẩng đầu nhìn trượng phu, chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta phải làm thế nào cho phải đây?”
Dung Tương nhìn thê tử bằng ánh mắt tán thưởng.
Ông trầm ngâm một lúc mới nói: “Những gì Hoan Nhi nói rất khả thi.”
“Chẳng lẽ... Nhất định phải là Yêu Yêu sao?” Dung phu nhân run lên: “Chẳng phải chàng vẫn còn hai đứa con gái khác là Lan Nhi và Hân Nhi sao, sao không...”
“Phu nhân, ta biết nàng đang muốn nói điều gì, nhưng Thái tử phi làm sao có thể là con của ŧıểυ thiếp được?”
“Vậy thì không làm Thái tử phi nữa!” Dung phu nhân nắm chặt tay Dung Tương: “Chàng bảo Thái tử thành thân với Lan Nhi hoặc Hân Nhi cũng được, không cần làm chính thê, dù sao cũng chỉ cần người quan tâm Thái tôn...”
“Không được!”
“Nếu như Dương phụng nghi không mang thai thì còn có thể làm như vậy, nhưng bây giờ nàng ta mang thai rồi. Nếu như chuyện này xử lý không tốt thì có khi còn khiến khéo biến thành vụng, thua cả bàn cờ!”
Những lời Dung Tương nói khiến Dung phu nhân lại nhớ đến những lời Dung Hoan nói với mình.
“Nương cứ tin tưởng con, gả Yêu Yêu cho Thái tử, vậy thì Dương phụng nghi sẽ không còn đáng sợ nữa.” Lúc Dung Hoan nói ra những lời này thì sắc vặn vặn vẹo: “Chỉ cần Thái tử không bị phế thì Bảo Nhi sẽ bình an, Dung phủ... Sẽ vinh hoa phú quý cả một đời.”
Bà không biết tại sao con gái lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy, nhưng là một người mẹ, Dung phu nhân không muốn con gái nhỏ của mình phải gả cho Thái tử làm tục huyền.
Bà nhìn trượng phu.
“Vậy... Để đứa trẻ trong bụng nàng ta không ra đời được...”
Lời này vừa thốt lên, cả Dung Tương và Dung phu nhân đều sốc.
Cả người Dung phu nhân đều túa mồ hôi lạnh, nếu không có Dung Tương nhanh tay lẹ mắt đỡ được thì bà đã xụi lơ xuống đất.
“Phu nhân! A Đào!”
Dưới tiếng gọi đầy lo lắng của Dung Tương, Dung phu nhân chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó, nước mắt cứ thể chảy xuống.
“Thiếp không chịu nổi, không muốn một đứa con gái nữa của mình chết trong phủ Thái tử!”
Giọng nói của Dung phu nhân nghẹn ngào vô cùng.
Giống như tiếng đỗ quyên hót vang.
Dung Tương nghe xong thì ngẩn người.
Dung Hoan dưỡng bệnh ở bên ngoài phủ Thái tử.
Hoàng thái tôn thì ở bên Thái tử ở Đông cung.
Dung Hoan muốn ở bên cạnh con trai, nhưng Thái tử lại nói: “Nàng không sợ lây bệnh cho Bảo Nhi à?”
Một câu đã ngăn chặn mọi lời cầu xin của Dung Hoan.
Nàng nhìn gương mặt tuấn tú hờ hững của trượng phu, đôi mắt giống như chứa cả ngàn sao nhưng lại nặng trĩu tâm tư.
Tuyệt đẹp.
Tuyệt vọng.
Thái tử vẫn thờ ơ như thế.
Hai người không nói câu nào, chút ánh sáng trong mắt Dung Hoan cũng tắt đi.
“Hai ngày nữa dẫn con trai tới cho thần thiếp gặp một lần được không?” Dung Hoan bình tĩnh nói, giống như một giếng cổ không gợn sóng.
Thái tử im lặng một lát rồi đồng ý.
“Có thể.”
“Đừng bảo những người phụ nữ khác dẫn Bảo Nhi đến.”
Thái tử không tỏ ý kiến.
Dung Hoan không lên tiếng nữa, Thái tử nhìn người phụ nữ mặc dù ốm yếu tiều tụy nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung mạo thanh tú, lại nhớ đến chuyện trong bụng nàng vẫn có đứa con của mình thì trái tim cũng trở nên mềm mại hơn.
“Cô sẽ chăm sóc A Bảo thật tốt, nàng đừng lo lắng.”
(Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến, giống như Hoàng thượng tự xưng là Trẫm)
“Nàng cứ yên tâm chữa bệnh, yên tâm dưỡng thai.” Thái tử dừng một chút: “Không cần nghĩ nhiều.”
Dung Hoan nghe vậy thì khẽ cười.
“Cảm tạ phu quân quan tâm, thần thiết còn một thỉnh cầu.”
Thái tử hơi nhíu mày.
“Trong phủ Thái tử, thần thiếp chẳng có lấy một người tri âm để trò chuyện, thế nên...” Dung Hoan nhìn Thái tử, giọng điệu hơi cao lên: “Thần thiếp khẩn cầu phu quân có thể cho muội muội của thần thiếp tới phủ Thái tử... làm bạn cùng thần thiếp... những ngày cuối đời!”