“Cô nương đã ngủ chưa?”
Dung Hỷ nhận ra đó là giọng nói của tỳ nữ Thanh Cúc bên cạnh tỷ tỷ.
“Nếu người chưa ngủ thì Thái tử phi có chuyện muốn tìm cô nương, mời cô nương đi theo nô tỳ một chuyến.”
Bây giờ?
Dung Hỷ khẽ siết chặt tay, nghĩ đến cuộc trò chuyện của hai người khi chiều nay nàng tới phủ Thái tử.
“Yêu Yêu, tỷ tỷ biết chuyện này với muội mà nói là không công bằng, nhưng nɠɵạı trừ muội thì tỷ tỷ thực sự không yên tâm giao con mình cho người phụ nữ khác chăm sóc.”
“Đây là sự ích kỷ của một người làm mẫu thân, muội có oán trách ta thế nào thì ta cũng chấp nhận, muội hận ta cũng được. Nhưng ta chỉ hi vọng muội có thể chăm sóc cho A Bảo, thằng bé thực sự rất thích muội.”
Những lời nói của Dung Hoan vẫn còn văng vẳng bên tai.
Dung Hỷ nghĩ đến những chuyện mà trước đây tỷ tỷ đã làm cho mình, cuối cùng vẫn không đành lòng.
Thế nên nàng thả lỏng tay, khẽ đáp lại một tiếng.
Dung Hỷ theo Thanh Cúc ra ngoài.
Cảnh sắc bên ngoài tối om, ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn lồng trong tay Thu Cúc. Dung Hỷ chỉ biết mình đang đi trên một con đường rải đầy đá sỏi, hoàn toàn không phải con đường gạch dẫn tới phòng của tỷ tỷ sáng nay.
Dung Hỷ đột nhiên dừng bước.
Thanh Cúc quay đầu lại hỏi: “Cô nương?”
Dung Hỷ nhìn Thanh Cúc, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Thanh Cúc đã theo hầu Dung Hoan từ lúc còn ở Dung phủ, sau đó lại theo Dung Hoan vào phủ Thái tử, tình cảm chủ tớ rất khăng khít. Hôm nay Dung Hoan còn nói với nàng, Thanh Cúc là trợ thủ đắc lực của Dung Hoan, có chuyện gì quan trọng Dung Hoan cũng đều phái Thanh Cúc đi làm.
Cũng chính vì chuyện này mà cho dù đêm đã khuya nhưng Dung Hỷ vẫn không ngần ngại đi theo Thanh Cúc. Có hai tỳ nữ muốn đi cùng nàng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Thanh Cúc thì nàng đã ngăn họ lại.
Tỷ tỷ chắc chắn sẽ không hại nàng.
Dung Hỷ rất tin tưởng tỷ tỷ của mình, cho dù tỷ tỷ đưa nàng vào tình thế khó xử nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Nhưng còn những người ở bên cạnh tỷ tỷ thì sao?
Dung Hỷ nhìn Thanh Cúc, Thanh Cúc thấy nàng nhìn mình như vậy thì vẻ mặt vô cùng thản nhiên, ngẩng đầu nghênh đón ánh nhìn của nàng mà không hề né tránh.
Dung Hỷ chỉ mong mọi chuyện là do mình nghĩ nhiều.
“Đây không phải đường tới Ngô Đồng viện.” Nàng nói.
Ngô Đồng viện là viện lạc của Thái tử phi trong phủ Thái tử, mang ngụ ý là “Phượng hoàng đậu lên cây ngô đồng.”
“Đúng vậy, đây không phải đường tới Ngô Đồng viện.” Thanh Cúc nghe nàng nói vậy thì hơi sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại rất nhanh: “Bởi vì đêm nay nương nương không nghỉ ở Ngô Đồng viện.”
“Không nghỉ ở Ngô Đồng viện?” Dung Hỷ nghe xong thì sự nghi ngờ trong lòng vẫn chưa tiêu tán: “Vậy tỷ tỷ ta ở đâu?”
“Chuyện này...” Thanh Cúc chần chừ, khó nói: “Bởi vì Thái tử và Thái tôn hôm nay đều ở phủ Thái tử, cho nên...”
Dung Hỷ có thể đoán ra được những từ còn thiếu.
Nàng nhìn Thanh Cúc, giống như đang phán đoán xem những lời nàng ta nói là thật hay giả, đồng thời cũng muốn quan sát biểu cảm của nàng ta.
“Nếu như cả Thái tử và Thái tôn đều ở đó thì tại sao tỷ tỷ lại gọi ta đến lúc nửa đêm làm gì?”
“Cô nương, cô hỏi như vậy là không tin nô tỳ?” Thanh Cúc đột nhiên bừng tình đại ngộ: “Hay là... Không tin Thái tử phi?”
Lời nói đơn giản, nhưng ý nghĩa lại vô cùng gay gắt.
“Tất nhiên là ta tin tỷ tỷ.” Dung Hỷ nghe xong cũng không có ảnh hưởng gì, nàng cười khẽ: “Nhưng mà người xưa có câu, đề phòng người khác không bao giờ là thừa. Huống chi, lúc này hình như ta đang ở trong thế bị động.”
“...Chậc chậc, cô nương quả nhiên giống hệt những lời Thái tử phi nói, mặc dù nhìn bên ngoài ngây thơ ngốc nghếch, nhưng thực chất bên trong lại thông minh thấu hiểu mọi chuyện.” Thanh Cúc dừng một chút: “Bên ngoài đơn thuần, bên trong nhanh nhẹn.”
Dung Hỷ sửng sốt.
Đây là những gì tỷ tỷ đánh giá về nàng?
Lần đầu tiên nàng nghe được những câu như vậy.
Tuy nhiên, cảm giác nghi ngờ vẫn chưa được hóa giải mà nàng còn cảm thấy bực bội một chút.
Những cảm giác vừa rồi hình như lại xuất hiện lại, khiến tâm trí nàng rối bời.
Dung Hỷ lắc đầu một cái, cố gắng lấy lại tinh thần.
Nhưng phản ứng nhỏ đó đã bị Thanh Cúc nhìn thấy.
Nàng ta cụp mắt xuống, bỗng nhiên thở dài.
Thôi được rồi, nếu như nô tỳ không nói rõ ràng thì chỉ sợ không hóa giải được hoài nghi của cô nương.”
“Mặc dù Thái tử và Thái tử phi ở chung một chỗ, nhưng lại không ngủ chung một giường.”
“Nô tỳ nói như vậy chắc cô nương hiểu rồi chứ?”
Ba câu nói của Thanh Cúc giống như đại pháo nổ trong đầu Dung Hỷ.
Chờ đến khi nàng ý thức lại được thì đã phát hiện ra mình đã vô thức đi theo Thanh Cúc. Xung quanh vẫn còn chìm trong bóng tối, nhưng một tấm bảng được viết theo lối chữ thảo vô cùng bắt mắt đã hiện ra, tấm biển ghi ba chữ “Thiên Nga cư.”