Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ

Chương 11: Thái tử tỷ phu và cô em vợ (11)

Trước Sau

break

 

 

Trong buổi tiệc, Thái Tử khoan thai tới muộn.

 

Sắc mặt Dung Tương và Dung phu nhân không được tốt lắm, nhưng lại e ngại thân phận Thái Tử mà không tức giận được, ngược lại Dung Hoan lôi kéo tay của muội muội lải nhải kể chuyện trong nhà, nhìn hai người giống như một cặp tỷ muội tình thâm.

 

Ăn xong một bữa cơm, chẳng quan tâm đến món ăn trên bàn được làm từ nguyên liệu tinh xảo, đồ ăn mỹ vị đến nhường nào. Bởi vì mỗi người đều có tâm tư riêng, ăn một chút mà cũng không biết hương vị như thế nào.

 

Đợi đến khi bưng lên món điểm tâm sữa đặc thơm ngọt thì yến tiệc cũng gần kết thúc.

 

Thái Tử không ăn quá nhiều đồ ngọt, cũng chỉ ăn một đũa. Sau đó, mọi người cũng gắp một đũa.

 

“Hôm nay điện hạ sẽ nghỉ ngơi trong phủ đúng không?”

 

Trước khi Thái Tử mở miệng, Dung Hoan đã giành trước một bước.

 

Thái Tử nghe vậy, mày kiếm nhíu lại, trong mắt hiện lên một chút gió lốc.

 

Nhưng Dung Hoan dường như chưa nhận ra được, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thái Tử giống như vẫn không nhìn ra trong ánh mắt đó là cái rét lạnh lẽo của trời mùa đông.

 

“Hôm nay ở lại đi, không biết khi nào mới có thể cùng người nhà đoàn tụ nữa…”

 

Dung Hoan nói lời này cực nhẹ, nhưng lúc bầu không khí yên tĩnh này lại nghe mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.

 

“Không chỉ có điện hạ, còn có Bảo Nhi và cha mẹ, muội muội. Ta hy vọng hôm nay mọi người đều có thể nghỉ ngơi ở trong phủ.” Dung Hoan nói, tầm mắt rời đi, đôi mắt ngấn lệ: “Mọi người là người quan trọng cũng là người mà Hoan Nhi yêu nhất trên đời này, người mà Hoan Nhi mong muốn cả đời. Ước nguyện cuối cùng là có thể cùng người nhà bên nhau một đêm trăng tròn.”

 

Vừa nói xong, trăng dường như muốn đồng ý với lời nói của Dung Hoan, vốn dĩ mặt trăng đã bị từng tầng mây đen che lấp, không ngờ lúc này lại chậm rãi hiện lên một chút vầng sáng.

 

Ánh trăng vẫn còn đó, mỹ nhân tiều tuỵ.

 

Lòng người biến hoá.

 

Cánh tay của Dung Tương bảo vệ một mảnh trời rộng lớn của Dung phủ cũng hạ xuống, dường như vì câu nói kia mà trầm xuống.

 

Tuy rằng trước đây Dung phu nhân có oán hận rất lớn với nữ nhi trưởng nhưng hiện tại khi nghe xong những câu nói chân thành tha thiết tình cảm kia, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà đau lòng, cầm lấy khăn tay che mặt khóc nức nở.

 

Dung Hỷ thấy bộ dạng này của cha mẹ và tỉ tỉ, lại nghĩ đến tình tỉ muội mười năm sau, cũng không khỏi đau buồn.

 

Bảo Nhi nhìn ông nɠɵạı bà nɠɵạı, lại nhìn dì nhỏ và mẫu phi. Cuối cùng tầm mắt ngây thơ dừng lại trên người Thái Tử.

 

“Phụ vương, đêm nay Bảo Nhi muốn bồi mẫu phi ngủ.”

 

Câu nói này làm sắc mặt đen tối khó hiểu của Thái Tử rốt cuộc cũng nứt ra.

 

Hắn nhìn Bảo Nhi.

 

Bảo Nhi mở to đôi mắt, tròng mắt giống như một khối thuỷ tinh đen, đôi mắt sáng ngời nhìn mình.

 

Mặc dù không thích Dung Hoan, nhưng Thái Tử lại rất yêu thích đứa con trai Dung Hoan sinh cho mình.

 

Không chỉ bởi vì đứa nhỏ này làm hắn có cơ hội để hắn gây áp lực với phụ thân và các huynh đệ mà nó cũng rất thông minh, ngoan ngoan và hiếu thảo.

 

Hắn nghĩ tới ngày ấy, hắn muốn mang nhi tử từ Phủ Thái tử về Đông Cung, nhi tử cũng nhìn hắn giống như vậy.

 

“Phụ vương, Bảo Nhi không thể ở cùng với mẫu phi được sao?”

 

Phát triển trí tuệ sớm như vậy, Bảo Nhi cũng chỉ là hài tử tròn năm tuổi, từ đáy lòng cũng sẽ yêu thương mẫu thân.

 

“Ngoan, trong bụng mẫu phi con còn có đệ đệ và muội muội, nếu còn phải chăm sóc thêm cả Bảo Nhi, mẫu phi sẽ rất mệt.” Thái Tử lấy sự dịu dàng, nhẫn nại ngày thường chưa từng có ra nói với nhi tử, “Hơn nữa thân thể của mẫu phi không tốt, ở nơi này mẫu phi mới có thể an tâm dưỡng bệnh.”

 

“À… Bảo Nhi đã biết.” Tuy rằng ŧıểυ hài tử thất vọng, nhưng vẫn nghe thấy lời nói, “Bảo Nhi sẽ học tập thật tốt, chờ đệ đệ muội muội ra đời, sẽ giúp đỡ mẫu thân chiếu cố đệ đệ và muội muội.”

 

“Sau đó… Hy vọng thân thể mẫu phi nhanh chóng tốt lên.”

 

Thái Tử vỗ lưng nhi tử, nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của đứa nhỏ, khoé môi chậm rãi giương lên chút ý cười.

 

Ý cười nhạt nhoà, không kịp đi vào đáy mắt của hắn.

 

Giống như hiện tại.

 

“Tối nay Bảo Nhi muốn ở lại chỗ này?” Thái Tử chậm rãi mở miệng, hỏi.

 

Bảo Nhi nghĩ tới lời nói vừa nãy mẫu phi nói với mình, không chút chần chờ gật đầu kiên định.

 

“Đã như vậy thì theo ý của Bảo Nhi đi.”

 

Đã qua giờ Tý, mọi âm thanh đều thật tĩnh lặng.

 

(giờ Tý: qua 12 giờ đêm)

 

Dung Hỷ nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được.

 

Chỗ sâu nhất trong cơ thể dường như xuất hiện một cỗ nguồn nhiệt, đang cuồn cuộn không ngừng lan tràn khắp người, làm cả người Dung Hỷ bủn rủn vô lực, theo đó đầu óc cũng như có lời nói hô lên.

 

“Ân.”

 

Tiếng rêи ɾỉ tinh tế buột miệng thốt ra, Dung Hỷ hoảng sợ, vội vàng cắn môi dưới.

 

Dùng sức hơi lớn, chốc lát sau phía trên cánh môi phấn nộn đã tiết ra một chút máu nhỏ giống như hạt đậu nành.

 

Mới vừa rồi, bởi vì đau đớn mà ý thức tan rã, hiện tại đã khôi phục lại chút thanh tỉnh.

 

Dung Hỷ cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp, đang muốn đứng dậy, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của tỳ nữ.

 

 

 

 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình

Báo lỗi chương