Vào ban đêm, Vụ Linh triệu Phi Mông đến ngự thư phòng.
“Bệ hạ… chuyện này có phải quá sớm với thái tử không?” Nghe xong lời của Vụ Linh, Phi Mông hơi kinh ngạc, giọng điệu không tránh khỏi đầy lo lắng.
Hắn lo lắng không phải vì thiên vị Vụ Tuyên mà là những điều mà Vụ Linh nói ra quả thực nằm ngoài dự đoán của Phi Mông.
Gần đây phía đông Dục quốc bị lũ lụt, rất may là các quan chức địa phương đã xoay xở kịp thời không gây ra nhiều thiệt hại quá lớn, tuy nhiên hoàng tộc cũng cần ra ngoài chia buồn cùng các nạn dân. Phương thức an ủi đương nhiên là an ủi thân thể họ. Có rất nhiều nạn dân, Phi Mông sợ rằng Vụ Tuyên sẽ không chịu nổi.
“Sao vậy…” Vụ Linh mỉm cười, “Tuyên nhi sớm muộn gì cũng sẽ làm việc này, đúng lúc xảy ra thiên tai, hãy để nó đi đi. Đây là cơ hội hiếm có, đâu phải lúc nào cũng có thiên tai đâu.”
“Thần hiểu. Nhưng đây là lần đầu tiên Thái tử đến vùng thiên tai, có nên cử người theo bên cạnh chỉ dẫn không?”, Phi Mông hỏi.
“Đừng lo lắng, đương nhiên sẽ có thân vương đi cùng, ám vệ cũng đi theo.” Vụ Linh cầm thìa uống thuốc bổ do Chương thái y đưa tới, chậm rãi nói.
“Ngươi quay về nói với Tuyên nhi đi, ngày mốt lên đường.”
Phi Mông nhận lệnh lui xuống, đi đến ngự thiện phòng bưng một chén thuốc bổ sau đó mới đến phòng ngủ của thái tử.
Nếu đã đi, thì phải bồi bổ cho Vụ Tuyên thật tốt. Tuy rằng Hoàng tộc phương diện này có năng lực khôi phục rất mạnh, nhưng Phi Mông vẫn là có chút lo lắng.
Vụ Tuyên ở bên ngoài nghe được tin tức cũng rất vui vẻ, cậu rất ít khi ra khỏi hoàng cung, huống chi lần này đi tới một nơi bên ngoài đế đô, cho nên trong lòng tràn đầy chờ mong.
Cậu vỗ vỗ vai Phi Mông, nói: “Đáng tiếc lão sư không thể đi cùng em được.”
Phi Mông dở khóc dở cười lau khóe miệng dính nước thuốc của Vụ Tuyên, hắn cũng không thể lúc nào cũng nuông chiều Vụ Tuyên, nên cứ để cậu tự mình ra ngoài thử xem, hắn không muốn bồi dưỡng ra một hoàng đế chỉ biết dựa vào lão sư của mình.
Ngày mốt vừa đến, Vụ Tuyên tràn đầy mong đợi rời kinh đô. Đi đến khu vực thiên tai, nghe nói thái tử sắp tới, nạn dân đều đang chờ trong quan phủ.
Vụ Tuyên cùng mấy vị thân vương trên người đều mặc nhiều lớp y phục, bọn họ xuống xe ngựa tiến vào phủ, bắt đầu lần lượt cởi bỏ từng kiện y phục. Mỗi món được cởi ra sẽ đưa cho các nạn dân như một món quà của hoàng gia.
Đồ đạc trong đại sảnh đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong sảnh chỉ kê một vài chiếc giường. Sau khi cởi trần, Vụ Tuyên ngồi trên giường, khẽ mỉm cười nói: “Hoàng thượng nhân từ, sau khi biết được ở đây gặp thiên tai, đã phái bổn cung cùng vài vị thân vương đến chia buồn. Như vậy… để bổn cung dùng thân thể này an ủi mọi người đi.”
“Ưm a…!” Vụ Tuyên lại đột nhiên hét lên. Ai đó nhấc cao chân cậu, mυ"ŧ liếʍ ngón chân trắng nõn. Bàn chân tê ngứa, lần đầu tiên Vụ Tuyên bị người liếʍ chân, lập tức hưng phấn rêи ɾỉ.
Các thân vương bên kia cũng ở trong cảnh tương tự. Không tranh giành trải nghiệm cơ thể của Thái tử trước, các nạn dân vây quanh nhóm thân vương, những nạn dân nóng vội đã bắt đầu ôm lấy thân vương mà đ*t.
Dân chúng Dục quốc sẽ không tranh giành ai là người đ*t Thái tử trước, ngược lại mà sẽ trở nên hòa hợp để mọi người đều có thể được đυ. Thái tử. Dù sao thì Thái tử cũng sẽ ở đây vài ngày, nếu hôm nay không được đυ. thì ngày mai sẽ sẽ đến.
Vụ Tuyên thân thể bị hai người đ*t như nhào bột nhích tới nhích lui, cậu sướиɠ đến nổi muốn cuộn tròn ngón chân, nhưng ngón chân lại bị người ta ngậm trong miệng.
Những điểm nhạy cảm trong lỗ l*и và lỗ đít được đ*t mạnh. Đạo cụ khiêu dâm ma thuật mà Vụ Tuyên mang theo chẳng có ích lợi gì cả, vốn dĩ cậu cho rằng nạn dân có kỹ thuật làʍ t̠ìиɦ bình thường, có lẽ cần phải sử dụng đạo cụ tình thú mới có thể làm cho cậu cao trào, nhưng hiện tại xem ra cậu lo lắng thật thừa thãi.
đυ. đến tận khuya, hoạt động ngày đầu tiên mới kết thúc. Những người không đυ. được với Thái tử và thân vương mất hứng trở về, chỉ đành chờ đến sớm ngày hôm sau.
Khi nước đánh vào điểm nhạy cảm, làm cho Vụ Tuyên không biết đã cao trào bao nhiêu lần vẫn có thể tiếp tục cao trào tiếp.
Vất vả lắm mới vệ sinh xong thân thể, Vụ Tuyên bắt đầu ăn uống và uống thuốc bổ. Thuốc bổ của Chương thái y thực sự rất thần kỳ, cậu có thể chịu đựng được cảnh cưỡиɠ ɖâʍ tập thể mãnh liệt ngày hôm nay, là nhờ thuốc bổ này.
Nghỉ ngơi một lúc, Vụ Tuyên viết thư cho Vụ Linh: “Nhi thần tưởng chỉ có người trong triều mới làʍ t̠ìиɦ lợi hại như vậy. Không ngờ dân chúng làʍ t̠ìиɦ cũng rất tuyệt. Nhi thần bị người ta đ*t đến cao trào rất nhiều lần, con thật sự cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết trước đây của mình.”
Viết thư xong, Vụ Tuyên lên giường nghỉ ngơi. Cậu nhớ lại dư vị nhóm dân chúng đυ. mình, nứng đến nổi ban đêm còn mơ thấy mình bị luân phiên cưỡng hiếp.