Chương 6: Trong triều bị ngọc thế đ*t đến phun nước giàn giụa, dùng nước l*и mài mực, phụ tử bị đ*t ở buổi thiết triều
Editor: Máy Chủ
Sau khi bị phá trinh cả hai lỗ trước sau Vụ Tuyên được nghỉ ngơi một ngày, sau đó theo phụ hoàng Vụ Linh vào triều giải quyết quốc sự.
Dục Quốc không phải vào triều mỗi ngày, thường là ba ngày một lần, nếu có việc quan trọng mới phải vào cung. Thực tế Dục quốc sản vật trù phú, rất hiếm khi có thiên tai, lại chú trọng đến quân đội, vào triều hầu như đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, không có gì đáng nói.
Trên long ỷ của Vụ Linh có gắn một cây ngọc thế* thô to, ngọc thế này được điều khiển bằng ma lực sẽ tự động bắt đầu hoạt động khi nó cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Vụ Linh. Chờ đến khi ra nước l*и, người hầu sẽ dùng đĩa ngọc để hứng, sau đó đem đi mài mực phê tấu chương.
*Ngọc thế:
Vì sợ nước l*и làm bẩn y phục nên long bào được thiết kế chỉ có phần trên, phần thân dưới không mặc gì ngoại trừ giày và tất. Vụ Linh mặc long bào, được người hầu đỡ ngồi vững vàng trên long ỷ, Ngọc thế tự nhiên cắm vào lỗ l*и dâm của hoàng đế, rồi từ từ đ*t vào.
Vụ Tuyên ngồi khuất sau phụ thân, mặc y phục giống hệt chỉ có triều phục, l*и non cũng cắm một cây ngọc thế. Chẳng qua là bởi vì không cần nước l*и của cậu mài mực, nên không có nười hầu quỳ xuống hứng nước l*и.
“Ừm… bắt đầu đi…” Vụ Linh đỏ mặt rêи ɾỉ một tiếng, gật đầu với mọi người. Do chiếc long ỷ ở vị trí cao nên hầu như ai cũng có thể nhìn thấy phần thân dưới trần trụi của Vụ Linh bị đ*t vào l*и dâm.
Phi Mông mặc hắc y, dẫn đầu tiến lên một bước đưa ra quan điểm của mình về việc cải cách quy định dạy dỗ Thái tử.
Quan phục của Dục quốc không có quy định về cấp bậc, nhưng y phục của triều thần có ba màu, một loại là màu trắng, nghĩa là triều thần này muốn được đυ. ngày hôm nay, màu đỏ có nghĩa là người sẽ đi đυ.. Bộ còn lại là bộ quần áo đen mà Phi Mông mặc, nghĩa là hắn ta sẽ không tham gia vào dâm yến phía sau. Không có quy tắc cụ thể nào về màu sắc của quần áo, đó là vấn đề sở thích cá nhân có thể tùy theo tâm trạng của mình vào mỗi thời điểm. Hơn nữa có nhiều người chỉ mặc áo bào ngoài, phần thân dưới không được che phủ, chỉ dựa vào tấm vải nhỏ che khuất hạ thân.
Nước l*и từ nơi tiếp giáp giữa ngọc thế và l*и dâm chảy xuống, người hầu hứng lấy một đĩa dâm dịch đem đi mài mực. Vụ Linh dùng bút nhúng mực phê chuẩn, sau nhiều năm luyện tập, cho dù lỗ l*и bị ngọc thế đ*t cho cao trào, tay chuẩn tấu cũng không run lắm.
Vụ Linh lướt qua đơn xin thấy lần này đến lượt Tả Sử Lâm Nham, vì vậy y mỉm cười nhìn hắn, đỏ mặt nói, “Lâm ái khanh, lần này đến lượt ngươi.”
Lâm Nham không ngờ tới mình sớm như vậy sửng sốt, lập tức vui mừng chạy tới trên long ỷ, hành lễ với Vụ Linh, cười nói: “Tạ bệ hạ long ân.”
“Ngọc thế đ*t trẫm không thoải mái…” Cảm thấy được ngọc thế cố định có chút nhàm chán, Vụ Linh ưm một tiếng, khẽ nhíu mày nói.
Lâm Nham lập tức hiểu ý Vụ Linh, ôm y lên, khi Ngọc thế rời khỏi l*и dâm phát ra một tiếng “póc”, dâm thủy không kiêng nể gì phun vãi ra khắp sàn.
“Bệ hạ muốn làm ở đâu?”
Vụ Linh dựa vào trong ngực Lâm Nham, cúi đầu ôm chặt lấy hắn, ngượng ngùng nói: “Trẫm hiện tại… là người của ngươi, ngươi muốn làm thế nào, trẫm… Trẫm sẽ làm như thế đó…”
Lâm Nham khẽ mỉm cười, ra hiệu cho tôi tớ dọn dẹp cái bàn trước long ỷ. Hắn đặt Vụ Linh xuống chiếc bàn lớn, để lộ lỗ l*и ướt át thành thục trước mắt hắn. Lâm Nham đỡ lấy cặp đùi dù đã ba mươi sáu tuổi vẫn trắng nõn mềm mại của Vụ Linh, mình thì quỳ trên mặt đất, liếʍ láp cái l*и xinh đẹp của hoàng đế.
Âm thanh “Lạch cạch” vang lên, hóa ra là giày của Vụ Linh bị rớt xuống, đôi tất trắng như tuyết mang vào bàn chân nhỏ nhắn, thân dưới không một mảnh vải, trông đặc biệt mê người.
Các đại thần trên triều mỗi người đều làm chuyện của mình, đ*t l*и thì đ*t l*и, khẩu giao thì khẩu giao, khắp điện vang lên tiếng rên dâm đảng “Ưm Ưm a a.”
Vụ Tuyên thấy phụ thân bị liếʍ đến mức không kiềm chế được, bên tai là tiếng các đại thần rêи ɾỉ, khuôn mặt cậu đỏ bừng bất lực nhìn Phi Mông.
Làm sao Phi Mông lại không biết yêu cầu của Vụ Tuyên. Vẻ mặt của Vụ Tuyên rõ ràng nói rằng cậu muốn được người đ*t.
“Thái tử.” Phi Mông bước tới, chờ đợi Vụ Tuyên phân phó. Vụ Tuyên đứng lên, mặc kệ đũng quần đã bị dâm thủy làm cho ướt đẫm, ôm lấy Phi Mông, nói: “Lão sư… ngọc thế, so với ngươi đ*t không thích bằng…”
Phi Mông đưa tay vào trong y phục của Vụ Tuyên xoa xoa cặp vυ" mịn màng của cậu, núm vυ" trên đó đã sưng lên rồi, Phi Mông nhào nặn núm vυ" hỏi: “Thái tử ngày đầu tiên vào triều, có thích ứng được chưa?”
“A… thích ứng… nhưng nếu không có lão sư… ưm… a…” Đầu vυ" bị chạm vào tê dại, l*и non cũng ngứa ngáy, Vụ Tuyên cảm giác được dòng nước l*и chảy dài trên đùi, Giống như có kiến
bò trên da vậy.
“Thái tử không thể ỷ lại vào thần mãi, sau này sẽ có nhiều người hỗ trợ ngài.” Phi Mông bất lực cười nói. Tất cả là vì hắn quá thân thiết với Vụ Tuyên, nhưng tốt hơn là nên giữ khoảng cách thầy trò với Vụ Linh. Nếu không về sau lên cầm quyền, sẽ bất lợi cho Vụ Tuyên nếu chỉ thân cận với hắn.
“Em biết rồi…” Vụ Tuyên ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy bàn tay của Phi Mông đến đũng quần, làm nũng nói: “Không cần nói chuyện đó… giúp em trước đi…”
“Đúng vậy. Bởi vì các đại thần mỗi lần thiết triều đều sẽ giải quyết quốc sự, đây là để thưởng cho bọn họ.” Phi Mông hôn lên má Vụ Tuyên.
Trong đầu Vụ Tuyên hiện ra hình ảnh chính mình ngày sau ngồi trên long ỷ bị vô số đại thần hãm hiếp, thế mà lập tức nứng đến nổi phun nước. Dâm thủy ướt đẫm bắn đầy trên trên người, giống như ŧıểυ ra quần vậy.