Khi mọi người đã chuẩn bị xong, trọng tài ra hiệu lệnh, mười người dự thi dùng sức đạp lên bàn đạp để ngựa đi về phía trước, các loại tiếng thở hổn hển đột nhiên vang lên trên đường đua.
“A a… A…”
“Ưm… A… A a…”
Mười cái mông trắng nõn mềm mại lộ ra đập vào mắt khán giả, bầu không khí có thể nói là dâm mỹ và náo nhiệt cực kỳ.
“Ưm a… Thật là quá tuyệt vời… A a…” Để duy trì thể lực của mình, lúc đầu Vụ Tuyên không cưỡi quá nhanh, cho dù có bị vượt, cậu vẫn tiếp tục tiến về phía trước với tốc độ không đổi.
“Cố lên! Vẫn còn có cơ hội! Nhấc cái mông da^ʍ đãиɠ của ngươi lên mà đạp đi!” Người xem lớn tiếng cổ vũ cho hắn.
“Ô… Ta… Ta làm nổi nữa… Ưm…” Cậu bé thì thầm nói.
“Tuyển thủ số 4 bị loại!” Người chủ trì thi đấu tuyên bố.
Ngay sau khi hắn thông báo, lập tức có một nhân viên đem thiếu niên đang xụi lơ trên ngựa gỗ ôm xuống, đưa vào thính phòng.
Tạp Thuỵ cũng trong phòng quan sát dành riêng cho hoàng thất nhìn Vụ Linh hỏi: “Tại sao lại đem cậu ta tới thính phòng?”
Vụ Linh mỉm cười với hắn, nói: “Đó là sự trừng phạt.”
“Người mất đi tư cách thi đấu đều sẽ bị trừng phạt! Những người còn lại phải cố lên!” Người chủ trì lớn tiếng nói:” Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức thân thể của tuyển thủ thua cuộc!”
“Ưm a a… A… Ô… đ*t chết ta… A… Ưm a…!” Thiếu niên vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ, hiển nhiên không xem đây là hình phạt dành cho mình.
“Ồ ~ Có vẻ như tuyển thủ số 4 rất là hưởng thụ.” Người chủ trì mỉm cười nói, “Được rồi, bây giờ chúng ta hãy xem tình hình cuộc đua hiện tại—–a! Lần đầu tiên tham gia cuộc thi mà Thái tử điện hạ vẫn giữ vững ở vị trí thứ ba. Thực sự rất bất ngờ nha!”
“Ta mong là Tuyên nhi có thể giành chức quán quân.” Vụ Linh nói.
“Để xoá bỏ sự sỉ nhục hai mươi năm liên tiếp không giành được quán quân của hoàng gia à?” Chương Ánh Tuyết trêu ghẹo nói.
“Ngươi lại cười ta!” Vụ Linh phồng hai má. Tuy y thiên về phong cách đoan trang, nhưng thỉnh thoảng làm nũng lại trông đặc biệt đáng yêu.
“Được được được, không cười ngươi, không cười ngươi mà.” Chương Ánh Tuyết bất đắc dĩ nói.
“Không hổ danh là Thái tử điện hạ, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ướt hết cả ngựa gỗ rồi thế nhưng lại có thể kiên trì! Chúng ta hãy cầu chúc cho cậu có được một kết quả tốt!”
“À… chúng ta đã thấy tuyển thủ số 5 gặp tai nạn. Thật không may, cậu ta cũng sẽ bị truất quyền thi đấu! Nhưng trước khi trừng phạt cậu ta thì xin nhờ các nhân viên y tế cẩn thận kiểm tra lại xem tuyển thủ này có bị chấn thương hay không. Chúng ta muốn nhắc nhở tất cả các tuyển thủ chú ý đến an toàn thân thể của mình một chút!”
Sau đó, lại có một tuyển thủ nằm xụi lơ trên đường đua bởi vì cao trào.
Còn lại bốn người. Người có thể kiên trì đến hiện tại tất nhiên không yếu, quãng đường lúc này cũng không còn bao nhiêu, Vụ Tuyên tuy đã bị đ*t đến bắn mấy lần, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi cố đoạt lấy ngôi vị quán quân.
“Ưm… Chạy nước rút… A a a… Ưm… A a…” Vụ Tuyên thở hổn hển, bắt đầu nhanh chóng dẫm lên bàn đạp, làm ngựa gỗ lao về phía trước.
“A a a a —— Ưm a… A a… sướиɠ l*и quá… Ưm… Chạy nhanh… A a a… Con ngựa chạy nhanh quá… A…” Vụ Tuyên phát ra tiếng rên da^ʍ đãиɠ cao vút, cho dù chân đã mềm nhũn hết rồi nhưng vẫn nỗ lực dẫm lên bàn đạp. Nước l*и cao trào ẩm ướt dính dấp, mông của Vụ Tuyên gần như không thể ngồi được, ngay khi sắp ngã xuống, cậu đã nhanh chóng vượt qua người phía trước và giành chức quán quân.
“Chúc mừng! Quán quân của nhóm này chính là Thái tử điện hạ! Hoàng thất rất hiếm khi mà lấy được chức quán quân!” Người chủ trì phấn khích tuyên bố.
“Tuyên nhi thực sự đã vô địch!” Vụ Linh vui mừng vỗ tay cho nhi tử của mình.
Tạp Thuỵ yên lặng sờ sờ mũi, thầm nghĩ vẫn là Dục quốc các ngươi chịu chơi. Hắn ở hoang mạc nào đã gặp qua cảnh tượng như này bao giờ đâu!