Chương 22: Hoàng đế nhảy múa lẳng lơ để cầu phúc trong dại điển Quốc khánh.
editor: Máy Chủ
Quốc khánh Dục quốc chính thức bắt đầu, buổi lễ trọng sẽ được tổ chức tại kinh đô.
“Lần này có nhiều Mắt Thần quá.” Thái tử Vụ Tuyên mặc một chiếc váy lộng lẫy mỏng manh, nhìn ngó xung quanh rồi thì thầm với Thái phó Phi Mông bên cạnh.
“Dù gì thì cũng là ngày Quốc khánh.” Phi Mông cười, “Hoàng thượng sắp bắt đầu cầu phúc rồi, điện hạ cần phải chú ý học tập.”
“Biết rồi.” Vụ Tuyên nhăn mặt nhìn hắn, sau đó nghiêm túc nhìn lên khán đài.
Ở tuổi ba mươi, Hoàng đế Vụ Linh với làn da được bảo dưỡng cực kì non mượt y như một thiếu niên, bước chậm rãi đến giữa tế đàn với sự giúp đỡ của thần quan. Y chỉ mặc một chiếc áo choàng lớn tinh xảo, che đi những đường cong yêu kiều, nhưng khí chất toát ra từ y khiến người ta không thể rời mắt.
Trên tế đàn chỉ có một cột sắt dài, bên dưới trải một tấm thảm lông. Vụ Linh cởi giày, đi chân trần đến trước cột sắt, sau khi thần quan đọc lời chúc mừng, y mỉm cười với quần chúng rồi từ từ cởi xuống từng nút thắt của áo choàng. Y đưa áo cho thần quan, người kia cầm lấy rồi chậm rãi rút lui.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này Tạp Thụy có chút sửng sốt, nhìn Chương Ánh Tuyết và Hạ Quân, đối phương trợn mắt làm ngơ, hiển nhiên cho dù có mệnh lệnh của Vụ Linh, hai người bọn họ vẫn canh cánh chuyện kia trong lòng. Tạp Thụy kéo mũ che khuất mái tóc, dò hỏi người bên cạnh chuyện gì đang xảy ra.
Đại thần không biết thân phận của Tạp Thụy tốt bụng giải thích cho hắn: “Ngài là lần đầu tiên tham gia đại điển Quốc khánh phải không? Đây là nghi thức cầu phúc, tìm kiếm sự phù hộ từ đất trời. Hoàng thượng phun càng nhiều nước l*и thì năm tới sẽ càng mưa thuận gió hoà.”
Tạp Thụy sờ mũi, xác định không thấy máu chảy ra mới buông tay xuống.
Khi tiếng nhạc vang lên, các đạo cụ ma thuật trên người Vụ Linh được rót vào ma lực bắt đầu hoạt động, đồng thời cơ thể đẫy đà của Vụ Linh cũng dán lên cột sắt mà uốn éo.
Mắt Thần truyền những cảnh tượng này đi khắp mọi miền đất nước, để con dân Dục quốc đều có thể thưởng thức màn biểu diễn của hoàng đế.
“Ưm… A a… Nguyện… Nguyện trời xanh phù hộ Dục quốc ta… A a… Năm sau mưa thuận gió hoà… ưm…” Vụ Linh đỏ mặt, hai mắt mơ màng nhìn lên không trung, vừa ôn nhu lại vừa da^ʍ đãиɠ nói.
“A a a… Phun ra rồi…!” Sau một tiếng hét to của Vụ Linh, một luồng nước l*и từ lỗ l*и và lỗ đít phun ra rớt hết lên trên tấm thảm.
Một vài thần quan mang quần áo đến mặc cho Vụ Linh, sau đó hai gã thần quan dìu y xuống để nghỉ ngơi. Hai người khác kêu người nhấc tấm thảm lên để mọi người nhìn thấy dấu vết nước l*и trên đó, chứng tỏ hoàng đế quả thực nỗ lực vì dân cầu phúc.