Buổi tối Lạc Anh vừa mới nằm xuống thì cửa lao đã mở ra, hai gã áo đen kéo nàng ra ngoài, rẽ trái rẽ phải rồi đi tới một cái địa lao xây bằng đá, sau khi hai gã áo đen đưa nàng vào thì bị đóng lại.
Trong địa lao có mười mấy cấm vệ quân vây quanh một người đàn ông mặc long bào, người này tô son trát phấn, vẻ mặt uể oải không phấn chấn, nhìn qua đã biết là do túng dục quá độ thường xuyên.
Hoàng đế! Trong lòng Lạc Anh lộp bộp nghĩ, nhìn xung quanh mới phát hiện một người đàn ông loã thể bị trói bằng xích sắt ở trên tường đối diện với hoàng đế, đó là phụ thân của cơ thể này - Mộ Dung Dược.
Trên người Mộ Dung Dược không có một mảnh vải nào, tuy là một quan văn nhưng hắn có vóc dáng hoàn mỹ thẳng tắp như tùng, eo hẹp mông cong, con cặ© dưới háng ngẩng cao chót vót, hai đùi rắn chắc có lực bị xích sắt xích vào thạch đôn ở hai bên, hai tay bị buộc vào cái cọc sắt ở phía sau. Cả người bị trói thành hình chữ đại, khuôn mặt đỏ đậm như máu, miệng bị ngậm một khối đầu gỗ, khi Lạc Anh tiến vào địa lao thì hương vị của thiếu nữ trẻ làm con cặ© dưới háng của hắn trong nháy mắt to thêm một vòng.
Lạc Anh liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông này bị hạ xuân dược.
- Cha, người không thoải mái sao?
Dung nhan khuynh thế của Lạc Anh hiện lên vẻ thiếu nữ đơn thuần, đôi mắt ướt át chớp chớp, chỉ vào dưới háng của Mộ Dung Dược:
- Chỗ đi ŧıểυ của cha kì lạ vậy, cha bị bệnh sao?
Mộ Dung Dược mê mang rồi mới nhớ ra đây là nữ nhi mà hắn đã sớm quên từ lâu, nghĩ đến âm mưu của hoàng đế khuôn mặt nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© trở nên tái nhợt.
Trên đường đi Lạc Anh đã cởi khăn che mặt, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành đã khiến tất cả đàn ông trong địa lao ngây người, ngay cả hoàng đế vốn dĩ trước giờ mê trai cũng không khỏi kinh diễm, hắn há mồm nói:
- Chỗ đi ŧıểυ của cha ngươi bị bệnh, ngươi tới liếʍ cho hắn đi.
Mặt Lạc Anh tỏ vẻ không hiểu, kinh ngạc nói:
- Chỗ đi ŧıểυ cũng có thể liếʍ sao?
- Chữa bệnh thì không chê, hắn là cha ngươi, ngươi không liếʍ thì hắn chết chắc!
Trong lòng hoàng đế cười thầm, đúng là ŧıểυ cô nương ngây thơ, bị ở từ đường lâu quá thành đồ ngốc, nhưng lại rất hợp ý hắn.
Lạc Anh nhìn con cặ© sưng to dưới háng Mộ Dung Dược, sắc mặt có chút dao động.
Hoàng đế cười nghiền ngẫm, loại ngây thơ đơn thuần này rất dễ lừa, so với ép buộc thì để cô ta cam tâm tình nguyện với phụ thân thì vui hơn nhiều, bèn thúc giục:
- Mau liếʍ đi, cha ngươi đang đau đớn sắp chết rồi, nhớ là liếʍ tới khi dịch chảy ra mới được.
Lạc Anh nhìn hoàng đế xong nhìn Mộ Dung Dược, phụ thân nàng đang cố gắng kéo xiềng xích, thân thể cường tráng và kiện mỹ mạnh mẽ giãy dụa, xích sắt trên người kêu leng keng, miệng bị ngậm miếng gỗ không phát ra lời chỉ có thể rống giận, hai mắt trợn lên, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống, xé nát nữ nhi của hắn.
Lạc Anh chảy nước mắt quỳ xuống bên cạnh Mộ Dung Dược, ôm một cái đùi của hắn, nói:
- Cha, sao chỗ đi ŧıểυ của người sưng to vậy, để Anh Nhi giúp người liếʍ chất lỏng chảy ra.
Hoàng đế thấy cái áo choàng thô trên người nàng chướng mắt, ra lệnh cho thái giám tổng quản Hà Man cởi ra.
Áo choàng rời khỏi thân thể, thiếu nữ mặc chiếc váy màu xanh nhạt tươi mát, xinh đẹp thoát tục, đẹp như hoạ, yên tĩnh quỳ gối bên cạnh Mộ Dung Dược, sợi tóc rớt bên má, lông mi thật dài hơi chớp chớp.
Dù trên tay đang cầm con cặ© to lớn nhưng không hề có cảm giác da^ʍ đãиɠ chút nào.
Giống như Mộ Dung Dược thật sự chỉ đang bị bệnh, việc nàng đang làm chỉ là chữa bệnh cho phụ thân mà thôi.
Khuôn mặt đẹp trai của Mộ Dung Dược đỏ như máu, phức tạp tràn đầy trong đôi mắt, có lửa giận như muốn xé nát người, có ham muốn tìиɧ ɖu͙©, có cả vô vàn thống khổ. Các loại cảm xúc bị xuân dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khiến thân thể hắn run rẩy, con cặ© khổng lồ dưới háng lắc qua lắc lại.
Thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ nắm con cặ© nóng bỏng trong tay làm hắn tê dại, cổ họng khô khốc phát ra vài tiếng rêи ɾỉ, ý thức được đây là tiếng kêu dâm hắn liền cắn chặt khúc gỗ trong miệng, trán ứa mồ hôi.
Nhưng phản ứng thân thể của hắn không lừa được người khác, quy đầu đóng mở tràn ra vài giọt dịch da^ʍ đãиɠ.
Hoàng đế hứng thú nhìn, hắn thích nam nhân, ngay cả người đứng đầu Thái Y viện cũng nói hắn đầu thai nhầm giới tính, hắn mê luyến Mộ Dung Dược từ hồi còn là thái tử, nhưng Mộ Dung Dược vẫn luôn xem hắn như thứ cặn bã.
Nếu đã không thể chiếm được ngươi thì ta sẽ tự tay hủy hoại ngươi.
Hắn muốn làm Mộ Dung Dược thân bại danh liệt, muốn để hắn và nữ nhi ruột thịt loạn luân rồi sinh ra nghiệt chủng, muốn hắn bị bêu danh trên sử sách, thậm chí hắn đã nghĩ xong cả tiêu đề "Tể Tướng Đại Chu - Cha con loạn luân sinh ra nghiệt chủng".
Trong mắt hoàng đế lộ ra khoái ý, nhìn Hà Man.
Hà Man hiểu ý, đi tới kéo áo Lạc Anh để lộ cặp vυ" trắng như tuyết.
Lạc Anh buông con cặ© lớn trong tay, hai tay ôm lấy bộ ngực đôi mắt như muốn hỏi tại sao.
Hà Man thúc giục:
- Nhanh liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho cha ngươi đi, không hút dịch bên trong ra là hắn chết đấy.
Thân thể Mộ Dung Dược to lớn như ngọn núi so với thiếu nữ đang quỳ trên đất, dâm dược trong máu làm du͙© vọиɠ của hắn lên cực hạn, con cặ© đỏ đậm dữ tợn thoát khỏi tay thiếu nữ, không được âu yếm làm hắn cảm thấy trống vắng, hắn thở hổn hển, xoắn hẹp mông lay động con cặ© to lớn như muốn tìm kiếm gì đó.
Trong đầu có một giọng nói, thiếu nữ đang quỳ dưới đất là nữ nhi ruột thịt của hắn, hắn không thể loạn luân với nàng, hắn không thể trúng âm mưu của hoàng đế, không thể để nữ nhi sinh ra nghiệt chủng.
Tuy nghĩ vậy nhưng mắt lại nhìn chằm chằm cặp vυ" lớn của con gái, mới chỉ mười lăm tuổi mà cặp vυ" đã lớn không thể tưởng tượng nổi, thật xinh đẹp, nếu có thể cắn được đầu vυ" kia thì thật là tốt! Mộ Dung Dược tinh trùng lên não, trong đầu có một giọng nói, mau liếʍ đi, liếʍ cặ© lớn của ta đi, tình dịch của ta ăn rất ngon!