Tẩy Trắng Siêu Anh Hùng Xong Bọn Họ Trọng Sinh

Chương 3

Trước Sau

break

Sasha: [Vậy sao tự nhiên anh ta lại bắn tôi? Cái thế giới quái quỷ gì vậy nè?]

Hệ thống: [Đã cung cấp toàn bộ thông tin, hệ thống vẫn đang tự kỷ.]

Sasha: […]

Sasha: [… Đau chết đi được, ít nhất cũng phải bật chế độ che chắn cảm giác đau của thế giới trước lên chứ…]

Hệ thống không cung cấp thêm thông tin gì cho Sasha nữa, thế nhưng nó vẫn bật chế độ che chắn cảm giác đau cho cậu.

Clark dừng lại ở cửa một chút rồi từ từ bước vào.

Anh càng đến gần, tim Sasha lại càng đập nhanh hơn…

Mặc dù kỹ năng quay ngược thời gian khiến cơ thể cậu gần như bất tử theo một cách nào đó, thế nhưng cảm giác đau đớn và sợ hãi khi đã chết một lần là hoàn toàn có thật.

Clark dừng lại.

Anh nghiêng tai như đang lắng nghe gì đó.

Sau đó, anh nói: “Cậu không phải là cậu ấy.”

Hai tia nhiệt nóng như dung nham bắn ra từ tầm mắt của anh!

Đầu của Sasha còn chưa kịp bay ra thì đã trực tiếp bị tan chảy thành khói rồi…

Sasha: ?

Hệ thống: [Ký chủ lại chết, trừ thêm 10 điểm.]

[Số điểm còn lại của ký chủ: -20 điểm.]

[Kỹ năng quay ngược thời gian đã được sử dụng xong.]

Sasha: “…”

Mẹ kiếp. Chơi thế này thì sao mà cậu sống nổi?

Cậu lại nằm úp sấp trên chiếc giường kim loại đó một lần nữa. Trong lòng vô cùng bực bội, cậu thẳng tay ném chiếc áo choàng sang một bên, vắt chân ngồi một cách tùy tiện.

Nếu lúc này trong phòng có gương, cậu sẽ thấy vẻ mặt mình hoàn toàn chẳng hợp với dáng ngồi đại ca đó. Đáng tiếc là cậu không thể.

Vừa nãy rõ ràng Sasha không nói không rằng, cũng chẳng động đậy gì hết, rốt cuộc thì cậu đã làm sai chỗ nào mà tên Superman quỷ quái này lại bắn chết cậu chứ?

Thế rồi cậu nhớ lại tư thế nghiêng tai lắng nghe của Clark. Cả thế giới này ai cũng biết Superman có siêu thính giác mà.

Chẳng lẽ là vì anh nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn của cậu?

Thế là Sasha lại nằm xuống, đồng thời yêu cầu hệ thống bật Chú Đại Bi trong đầu cậu.

Dưới sự hỗ trợ của Chú Đại Bi, Sasha nằm thẳng tắp trên chiếc giường kim loại, khóe miệng nở nụ cười từ bi, bình tĩnh chờ đợi Clark xuất hiện.

Clark mở cửa, chẳng nói lời nào. Hai tia nhiệt từ tầm anh cứ thế mà bắn chết cậu.

Hệ thống: [Ký chủ lại chết lần nữa, trừ tiếp 10 điểm.]

[Số điểm còn lại của ký chủ: -30 điểm.]

[Kỹ năng quay ngược thời gian đã được sử dụng xong.]

Sasha: […]

Hệ thống: [Đề nghị ký chủ cùi bắp hãy giữ bình tĩnh, đừng có mà tự sát mù quáng nữa. Một khi điểm số bị trừ đến -100, ký chủ sẽ không thể dùng kỹ năng quay ngược thời gian nữa, sẽ chết thật đó.]

Sasha: [… Cái gì, còn có luật này nữa cơ á?]

Hệ thống: [Đúng vậy. Vì trước đây ký chủ chưa bao giờ thử chết liên tục ngay từ đầu nhiệm vụ nên hệ thống chưa nhắc qua với ngài.]

Sasha: [Ý là bây giờ tôi còn có thể chết thêm 6 lần nữa để tìm hiểu xem cái tên Superman quỷ quái này rốt cuộc muốn gì thì tôi mới sống sót được hả?]

Hệ thống: [Đúng vậy.]

Sasha bắt đầu tự ngẫm lại bản thân trong âm thanh vang vọng của Chú Đại Bi.

Với cái khởi đầu tệ hại như thế này, cậu có cảm giác mình sắp thành Phật đến nơi rồi.

Vốn dĩ cậu cho rằng lần trước vấn đề nằm ở dáng ngồi đại ca của mình. Ai cũng biết ngoài siêu thính lực ra thì Superman còn có năng lực thấu thị. Chắc là trước khi vào cửa, anh đã nhìn thấy dáng ngồi khiếm nhã của cậu, sau đó lại cảm thấy cậu không phải là người đó.

Thế là lần này, Sasha nghe Chú Đại Bi, cắn răng nằm thẳng trên chiếc giường kim loại cứng lạnh cho đến khi Clark bước vào.

Quả nhiên, lần này Sasha không bị tia nhiệt bắn chết nữa mà thay vào đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông dần dần tiến lại gần, cuối cùng dừng lại ở mép giường kim loại của cậu.

Vị Thần Của Nhân Gian cúi thấp người xuống, một tay chống vào mép giường kim loại, nhìn thẳng vào mắt cậu. Sasha không nhìn lại anh, ánh mắt vô định.

Hai người đối diện nhau như thế trong vài chục giây.

Clark giật lấy tấm áo choàng trên người cậu, vung lên, xoẹt một tiếng.

Chiếc áo choàng đỏ tượng trưng cho hy vọng và hòa bình được khoác lên vai rộng lớn của anh, vạt áo chậm rãi rủ xuống tận gót chân.

Sasha: “…”

Lạnh.

Cậu cảm thấy lạnh nên không kìm được mà hắt hơi một cái, thu hút ánh mắt của người đàn ông.

Người đàn ông nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại một cách tự nhiên, trong mắt ẩn chứa sự bướng bỉnh kiểu “nhìn gì mà nhìn”.

Một giây trước khi Clark mở miệng, Sasha biết mình xong đời rồi.

Clark: “Cậu không phải…”

Sasha tuyệt vọng chờ chết: “Tôi không phải là cậu ấy.”

Clark dừng lại một chút, lần này lại thốt ra một câu thoại mới. Anh hỏi: “Batman phái cậu đến à?”

Rõ ràng là một câu hỏi, thế nhưng anh lại chẳng đợi câu trả lời nào, hai tia nhiệt từ tầm mắt lại bắn chết Sasha một lần nữa.

Sasha: “…”

Mẹ kiếp, tại sao vậy trời?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc