Hàn Nặc Đông có đôi lông mày rất đẹp và lạnh lùng.
Chu Yến cầm khung ảnh đầu giường lên xen, ảnh chụp nửa người trên mặc quân phục rằn ri, tóc ở hai bên cạo trắng, khuôn mặt cứng rắn quen thuộc, môi mỏng sống mũi thẳng, khuôn mặt vô cảm, làm càn mà ngạo nghễ nhìn người bên ngoài.
“Bức ảnh này được chụp khi nó đi huấn luyện quân sự, thằng nhóc này mà ăn diện đúng là rất đẹp trai.”
Hàn Bách Tân đã dậy, hắn dang tay ôm lấy Chu Yến, thò mặt qua hôn cô.
Chu Yến mỉm cười, “Hổ phụ vô khuyển tử*, Nặc Đông rất giống với anh.”
*Cha nào con nấy, người cha tài giỏi dĩ nhiên đứa con cũng sẽ tài giỏi
“Phải không? Bọn họ cũng đều nói như vậy…” Râu của Hàn Bách Tân cọ vào da thịt mịn màng trên cổ cô, trên đó có đầy những dấu hôn màu đỏ từ đêm qua. “Em ngủ có ngon không? Có bị lạnh không?”
Chu Yến bỏ bức ảnh xuống, lăn vào trong lồng ngực nóng hầm hập của hắn. “Không lạnh, nhưng cũng không ngủ ngon.”
Hai người cũng chưa ngủ được lâu thì đã lăn lộn với nhau, từ trước đến sau, ngồi xong lại chuyển qua nằm, quả nhiên thể lực của hắn rất tốt. Có lẽ lần đầu làm thì những người đàn ông đều muốn chứng minh một điều gì đó, vì vậy hắn kiên quyết phải ăn cô sạch sẽ từ ngoài vào trong, chọc người cổ hủ như côn phải rêи ɾỉ mãi.
“Ha ha, có trách thì trách em quá quyến rũ.” Hàn Bách Tân thèm muốn hương thơm mềm mại trên người Chu Yến, hắn hôn lên tóc cô, bàn tay to lớn dạo chơi trên da thịt của cô, nỉ non gọi. “A Yến, ŧıểυ Yến Yến của anh…. Anh cũng rất thích em.”
Chu Yến thấy hắn bị điên rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì những lời ở giường cũng không đáng tin, nên cô ngoan ngoãn đáp lại. “Em cũng thích anh.”
Hắn nhất định muốn cô phải nói ra những suy nghĩ ở trong lòng, “Thích cái gì?”
Chu Yến bật cười, ngón tay vuốt ve lông mày đen rậm của hắn, cô cắn chặt môi một lúc lâu rồi mới nói. “Thích một người đàn ông mạnh mẽ giống như anh.”
Hàn Tân Bách cười lớn, hắn xoay người lại vùi đầu vào bả vai cô cắn mạnh một cái, hắn cắn đến mức mà cô sợ hãi kêu lên liên tục, lúc này hắn lại cười nói. “Em thích anh làm cho em thoải mái đúng không?”
Một tay của hắn xoa lên ngực của cô ở dưới lớp chăn bông, tay còn lại che đồ vật đã đưa vào tay cô, vật ở giữa hai chân vừa nóng rực vừa dựng đứng giống như đang muốn ức hiếp người khác, da thịt dính vào với nhau giống như keo. “ŧıểυ Yến Yến, em đúng là vừa mềm lại nhiều nước….”
Mặt của Chu Yến vùi vào trong ngực hắn, lắng nghe tiếng hít thở và tiếng tim đập thình thịch của hắn, cô để mặc cơ thể của mình tự do đong đưa, rồi chậm rãi hưởng thụ…. Sự sung sướиɠ bùng nổ trong cơ thể của cô, khi lên đến trên đỉnh, cô hét lên thành tiếng!
30 tuổi như sói? Chu Yến cảm thấy mình đứng bên bờ vực, run run rẩy rẩy, càng cô đơn thì lại càng khát vọng. Một mặt thì ngạc nhiên với phản ứng của cơ thể, mặt khác thì lại mê mẩn bởi du͙© vọиɠ hấp dẫn này.
Cả một ngày dường như Chu Yến không thể nào xuống giường được, cơm cũng là do Hàn Bách Tân bê đến tận giường đút từng chút một cho cô, mặc dù cô nỗ lực hết sức để đặt chân xuống đất nhưng cứ đặt xuống là đôi chân trở nên mềm nhũn, chưa kể đến eo, giống như bị chặt đứt làm đôi.
Mãi đến buổi tối khi Hàn Tân Bách đi nấu ăn thì Chu Yến mới đến phòng tắm để tắm rửa bằng một cái, cô không sấy tóc, chỉ khoác áo sơ mi sọc xanh của Hàn Bách Tân để đi đến phòng bếp. Khi đi ngang qua phòng bên cạnh, cô thấy cửa phòng đang khép hờ còn cứ tưởng là phòng của con trai hắn nên chỉ lơ đãng liếc nhìn, nhưng lại mơ hồ thấy một bóng dáng màu đen, cô lập tức ngơ ngẩn, trong lòng nhảy loạn…. Hàn Nặc Đông đã trở về nhà?
Tiếng bước chân kéo dài, quả nhiên là có người!
Cửa phòng vừa mở ra, Chu Yến đã sợ đến mức vội vàng bỏ chạy, một chân vừa định trở về phòng thì phía sau lại vang lên một giọng nói của thiếu niên. “Xin chào dì.”
Đúng là cậu rồi, nhưng không phải cậu đang đi đến nhà mẹ đẻ sao? Trở về từ lúc nào vậy? Tại sao về mà yên lặng không tiếng động nào thế?
Chu Yến cũng không nghĩ nhiều được như vậy, cô phải xoay người chào đón cậu nữa. “Ừm, chào con.”
Hình như Hàn Nặc Đông vừa mới trở về, áo khoác ngoài còn chưa kịp thay, chỉ mới cởi khẩu trang và mũ, phần dưới đầu cạo trọc, khuyên tai màu đen, đôi lông mày rậm và đôi mắt đen yên tĩnh, lạnh lùng mà làm càn, giống như người trong bức ảnh chụp kia đi ra.
Đôi tay xỏ vào túi quần, nghiêng đầu nhìn từ đầu đến chân của cô, Chu Yến có cảm giác giống như mình bị nhìn thấu toàn bộ… Nhưng chờ một chút đã, cô tự biết mình đang mặc cái gì, mái tóc nghiêng sang một bên, bọt nước vẫn còn chảy dọc theo cổ xuống bên dưới, quần áo không chỉnh tề, lúc này phần vải trước ngực cũng bị thấm ướt nên đã dính sát vào da thịt, hai chân lộ ra bên ngoài, phía dưới vẫn còn chưa mặc qυầи ɭóŧ? Cô như chết lặng.
Trong đầu Chu Yến nổ tung một cái, cô lập tức quay đầu về phòng đóng sầm cửa lại. Hơn mười phút sau cô mới dám đi ra, khi ra ngoài cô đã sớm đổi lại quần áo của mình, nghĩ đến những hình ảnh vào buổi trưa ngày hôm qua, mặt cô lại nóng lên.
Không ngờ chưa đến phòng bếp cô đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai cha con….
“Mẹ con mắng con là sai à? Con là anh lớn, tại sao còn đi tranh cãi với em trai vẫn còn là trẻ con hả?”
“Chết tiệt!”
“Chết tiệt cái gì mà chết tiệt? Con có ngậm
miệng lại không thì bảo?”
“Con đóng sầm cửa bỏ đi như vậy, mẹ con có biết con trở về rồi không?”
“Con không quan tâm.”
“Gọi điện cho bà ấy, không thì gửi tin nhắn cũng được.”
“Con không gửi.”
“Cái gì! Ngày hôm qua còn khá tốt mà hôm nay con làm sao vậy…. Này, con lại định đi đâu?”
“Con đi ra ngoài để nhường chỗ lại cho bố không được hay sao?”
Hàn Nặc Đông lao ra ngoài khiến Chu Yến suýt thì đâm sầm vào cậu, Hàn Nặc Đông cao hơn cô nửa cái đầu, lúc này cậu đang cúi đầu nhìn cô, lông mày nhíu lại. sau đó né sang một bên rồi bỏ đi, chỉ để lại âm thanh tiếng cửa lớn khép lại.
Một lúc lâu sau, Chu Yến mới dám thò đầu ra. Cô còn tưởng Hà Bách Tân sẽ rất tức giận nhưng không ngờ hắn lại đang ngồi ở trên bàn rót rượu, giống như việc lúc nãy không hề xảy ra.
“Nặc Đông….”