Chu Yến bật cười, “Con trai lớn thì cũng nhiều suy nghĩ hơn, anh cũng đừng quản từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhiều quá làm gì, chỉ cần chú ý một chút là được.”
Hàn Bách Tân nắm chặt ngón tay của cô, giơ lên nhìn. “Tay em nhỏ quá, da thịt lại non mịn, rất đáng yêu.” Nói xong hắn còn đưa lên cằm cọ cọ mấy cái.
Thấy Hàn Nặc Đông quay đầu nhìn về phía bọn họ, Chu Yến rụt tay lại, cô cảm thấy ánh mắt của thiếu niên trở nên sắc bén.
“Chu Yến, em có biết anh thích nhất cái gì của em không?” Hàn Bách Tân mỉm cười buông cô ra, Chu Yến nghiêng đầu nhìn hắn, chờ hắn nói nốt nửa câu còn lại.
Hàn Nặc Đông xách giày đi đến, Hàn Bách Tân không nói nên Chu Yến cũng không hỏi nữa.
Hàn Nặc Đông chạy đến đầu đường Nam Thuỷ thì Hàn Đông Nặc xuống xe, Hàn Bách Tân thò đầu ra ngoài cửa sổ dặn dò. “Ngày mai để mẹ con đưa con đi khám răng, ăn ít đồ ngọt thôi, thứ hai khi tan học bố sẽ đến đón con.”
Hàn Đông Nặc vẫy tay chào tạm biệt hắn và Chu Yến ở trong xe, “Tạm biệt dì.”
Chu Yến gật đầu, “Tạm biệt.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Chu Yến cảm thấy cậu có thể quay đầu lại ném đôi giày kia đi sau đó cầm cuốn sách “Thiếu Niên” kia trở về.
Xe nổ máy nên cô không quay đầu lại nhìn nữa, lúc này Hàn Bách Tân mới giải thích. “Thỉnh thoảng nó sẽ qua chỗ mẹ nó vào cuối tuần.”
“À.”
Hàn Bách Tân lại nói tiếp, “Mẹ nó cũng đã kết hôn rồi, con trai nhỏ cũng đã học ŧıểυ học.”
Chu Yến ngạc nhiên sau đó lại cảm thán, “Xem ra Nặc Đông sống với anh sẽ được tự do hơn.”
Hàn Bách Tân nói, “Nó rất ít khi mang lại rắc rối cho anh, không đánh nhau cũng chẳng gây chuyện, ở tuổi này coi như cũng khó gặp.”
“Con trai càng hiểu chuyện thì càng khiến người khác đau lòng.”
“Giống như em vậy.”
Hắn mỉm cười nhìn về phía cô, khi xe rẽ vào một góc đường hắn mới nói nhỏ. “Buổi tối đến chỗ của anh đi, anh sẽ làm cá để em nếm thử một chút tay nghề của anh.”
Chu Yến đã nghĩ đến cảnh tượng hai người thử nước vô số lần, nhưng cô cũng chưa tưởng tượng được rõ khi bọn họ cởi sạch thì sẽ như thế nào, nhưng có lẽ một khi đã tắt đèn thì ai cũng giống nhau. Nói gì đi nữa nếu hai mục tiêu mà giống nhau thì phải thể hiện thái độ gì đó. Đánh cờ phải đánh đến cuối cùng cho đến khi nhìn thấy đáy.
Hai người đều là người đã kết hôn, nên không cần phải che giấu. Cô trẻ tuổi khoẻ mạnh, bình thường hắn cũng dùng tốt. Là nam nữ thì vẫn phải để ý đến chuyện này.
Giường đôi to như vậy, ánh đèn nhu hoà, lụa mát gấm mịn, chăn bông gối mềm, không có chút dấu vết nào của phụ nữ nhưng Chu Yến biết Hàn Bách Tân không thiếu phụ nữ.
Vì đây là một canh bạc nên cô chỉ có thể dùng thân thể mềm mại chưa đến 30 tuổi của mình để quyến rũ hắn, câu dẫn, ngoan ngoãn, kẹp chặt, hắn có kỹ xảo, cô có sức hấp dẫn của mình. Hai cơ thể dán sát vào nhau, hắn liếʍ mυ"ŧ môi của cô, cô lại ôm lấy cổ hắn, hắn hôn lên phía trên, lúc này đáy mắt của hắn đã trở nên đỏ rực. Hắn lột sạch quần áo trên cơ thể của cô, đặt cô lên trên đệm, nhìn thoáng qua thì tưởng cô gầy nhỏ nhưng thật ra cơ thể thịt ra thịt, xương ra xương.
Hàn Bách Tân tách đùi của cô sang hai bên sau đó tiến vào, miệng huyệt mềm mại lâu lắm không ăn vật cứng như vậy khiến da thịt bị xé rách nóng bỏng đau đớn. Chu Yến cắn môi, ậm ừ, cô ưỡn bụng nhỏ để hắn đi vào toàn bộ.
Hắn đè ép liên tục, vặn vẹo, không nhanh không chậm mà đưa eo đẩy hông. Hắn nhéo cằm ngắm nhìn cô, hôn cô, trêu chọc mái tóc đã ướt đẫm của cô, hơi thở trở nên nóng rực. “Trước kia em đúng là không may mắn mà…. Tên kia chắc cũng luyến tiếc em lắm nhỉ.”
“Không phải em muốn có con sao? Để anh cho em! Có thoải mái không? Em kêu lên, kêu lên cho anh nghe…”
Chu Yến dang rộng hai chân, cô kẹp càng ngày càng chặt, thân trên bỗng nhiên co rút lại, trời đất quay cuồng. Bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một đôi mắt màu đen của thiếu niên trong góc phòng khiến cô trở nên căng thẳng, cô nhìn kỹ mới nhận ra đó là một bức ảnh của Hàn Nặc Đông, trong đêm tối dưới ánh đèn cậu cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Cô không nhịn được rêи ɾỉ.
Môi của hắn lấp kín môi cô lại, một dòng nhiệt nóng rót vào khiến cô nhắm mắt lại, những gợn sóng lăn tăn thổi qua người cô.