Tuy nhiên lúc này, thấy Vương Mãnh thi triển Bá Vương tam súy, Điển Vi không nhịn được thốt lên.
Vương Mãnh đã đạt tới Dịch Cốt đỉnh, hơn nữa kinh nghiệm phong phú. Một khi đánh nhau bước vào trong tiết tấu của y thì thắng bại có thể nhận ra.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lại nhanh.
Thành Mạc Ngôn liên tục ngăn chặn được mười ba thương, chân tay bủn rủn.
Khí phách của gã biến mất hoàn toàn, làm sao còn đấu tiếp dược. Sau khi chịu mười ba thương của Vương Mãnh, Thành Mạc Ngôn quát to một tiếng rồi thúc ngựa đi.
Trong nháy mắt khi y thúc ngựa, Vương Mãnh đã thúc ngựa tiến tới, hét to.
- Tiểu tặc chạy đi đâu.
Thiết mau xoay tròn giáng xuống cùng với tiếng hét khiến cho Thành Mạc Ngôn gần như mất hồn, không tránh kịp. Chỉ nghe một tiếng động vang lên, cây thương đánh trúng đỉnh đầu Thành Mạc Ngôn. Trong phút chốc, đầu y vỡ toang.
Trong nháy mắt khi Vương Mãnh thủ thắng, Điển Vi cũng hét to một tiếng.
- Bọn ngươi không đi muốn chịu chết hay sao?
Một tiếng rống đó, có thể nói là vận đủ khí Đan Điền, chẳng khác nào tiếng sấm.
Đám Hương dũng được Thành Mạc Ngôn kéo đi bị tiếng rống làm cho sợ hãi, ngay cả đám ngựa cũng không giữ được bình tĩnh.
- Huyện úy đã chết.
Cũng không biết ai quát to một tiếng, khiến cho đám hương dũng quay đầu bỏ chạy.
Đám quân cưỡi ngựa còn đỡ, dù sao thì còn có chiến mã. Nhưng hương dũng vừa mới chạy tới đã thấy huyện úy bị đánh vỡ đầu liền vừa thở hổn hển vừa chạy, binh khí trong tay cũng vất.
Điển Vi thở một hơi:
- Vương huynh đệ đừng có đuổi theo.
Y lắc đầu cười khổ, nói:
- Để cho mọi người chê cười. Không biết huyện lệnh Lang Lăng là ai. Mãn Bá Ninh từ xưa cương nghị trung trực, ghét ác như thù tại sao lại dung túng cho người này?
Tào Bằng hỏi:
- Mãn Bá Ninh?
Điển Vi gật đầu nói:
- Chính là Mãn Sủng, Mãn Bá Ninh - Thái thú Nhữ Nam.
Dứt lời, y lại lắc đầu:
- Thoáng nhìn ta cần phải tới Bình Dư gặp Mãn Sủng, hỏi tình hình Lang Lăng.
Bình Dư là nơi trị của quận Nhữ Nam.
Tào Bằng cười nói:
- Chỉ sợ vị huyện lệnh Lang Lăng không chịu từ bỏ ý đồ dễ như vậy.
Tại nha huyện Lang Lăng.
Thành Nghiêu giống như nổi điên đạp cái bàn đổ ra đất.
Thư phòng ngăn nắp bây giờ trở nên hỗn độn. Những cuộn thẻ tre rơi vãi trên mặt đất, đồ đạc tung tóe trong phòng.
- Ta thề phải giết bọn giặc này. Ta thề phải giết chúng.
Thành Nghiêu tức giận gào lên, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, trở nên dữ tợn.
Thi thể của Thành Mạc Ngôn nằm ngay trên bậc thềm của nha huyện. Bà vợ Thành Nghiêu thì đang kêu gào, lúc thì chửi mắng. Cả huyện nha tràn ngập một bầu không khí chết chóc, đám sai dịch đều câm như hến.
Có điều, mặc dù Thành Nghiêu gào thì gào nhưng vẫn là một kẻ bình tình.
Thành Mạc Ngôn là ái tử của y nhưng lại không phải là con trai độc nhất. Mất đi ái tử mặc dù đau khổ nhưng nếu mất sự bình tĩnh thì tai họa ngập đầu.
- Thành Chỉnh! - Thành Nghiêu phát tiết xong liền bình tĩnh trở lại. Y cất bước ra khỏi thư phòng. Tuy nhiên lại nghe thấy tiếng gào khóc của vợ khiến cho tâm trạng y vừa mới bình tĩnh lập tức trở nên hỗn loạn. Trong lòng y sinh ra một cỗ sát khí. Thành Nghiêu chạy tới bên người vợ, nhấc chân đá ngã ra đất, sau đó vung chân tay vừa đấm đá vừa mắng:
- Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc. Ông bị mày khóc làm cho phát điên. Còn khóc một tiếng nữa, tao giết mày cho đi cùng với con.
Mẹ của Thành Mạc Ngôn lập tức ngưng khóc, ngồi xổm đó mà hoảng sợ nhìn Thành Nghiêu.
- Tất cả im miệng cho ta. Thành Chỉnh! Nhanh lại đây cho ta.
Thành Nghiêu hít một hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh, sau đó sửa sang lại quần áo nói với một lão gia nô. Lão gia nô đó chính là Thành Chỉnh đã đi theo Thành Nghiêu nhiều năm. Lúc này, Thành Chỉnh cũng với Thành Mạc Ngôn đuổi giết Điển Vi nhưng sau khi Thành Mạc Ngôn bị giết, y là người chạy trốn đầu tiên vì vậy mà cảm thấy bồn chồn. Nhìn Thành Nghiêu đánh đấm vợ, sắc mặt Thành Chỉnh trắng bệch.
Có điều sợ thì sợ nhưng khi Thành Nghiêu gọi y, y không thể không đi.
Để lại đám nô dịch đang sợ hết hồn ở sân, Thành Chỉnh sửa sang lại quần áo rồi đi vào trong thư phòng.
Lão biết, lão gia rất chú ý tới ăn mặc. Thành Nghiêu không phải là đệ tử thế tộc cũng không có xuất thân giàu có. Nhưng cũng vì như vậy nên y rất để ý tới đám người của thế gia, thậm chí nhất cử nhất động đều bắt chước cử chỉ của thế gia.
Vì vậy mà y yêu cầu đối với người hầu cũng rất nghiêm khắc.
Thành Chỉnh đi vào thư phòng, thấy cái lò hương trầm của Thành Nghiêu đã vỡ nát. Một số hộp hương liệu quý của Tây Vực tung tóe ra xung quanh. Y biết lúc này Thành Nghiêu đang tức giận nên vội vàng đi tới mà quỳ xuống.
- Nói cho ta nghe đám người kia như thế nào?
Thành Nghiêu ngồi trên giường, nét mặt bình tĩnh:
- Dám giết người như vậy. Sau khi giết người lại không bỏ trốn thì sau lưng chắc chắn có chỗ dựa... Ta không muốn phạm phải sai lầm một lần nữa. Đám kẻ trộm này không hề đơn giản chút nào...
- Lão gia sáng suốt.
- Đừng có vòng vo, nói mau đi.
Thành Chỉnh thấy Thành Nghiêu không có ý trách mình nên thở phào một cái.
Lão nghĩ một chút rồi kể lại toàn bộ tình hình cho Thành Nghiêu. Cuối cùng, lão cẩn thận nói:
- Lão gia không nói thì lão nô không nhận ra. Có lẽ lai lịch của những người đó không hề đơn giản. Bọn họ hiển nhiên là những người đã từng giết người. Hơn nữa binh khí trong tay họ không hề tầm thường. Mà người cầm đầu của họ là một đại hán da đen. Từ đầu tới cuối tên đó không hề ra tay nhưng khí thế rất mạnh.
- Cái tên đó như thế nào?
- Rất cao, rất vạm vỡ, hơn nữa lại hung dữ khiến cho người khác không dám nhìn.
Thành Chỉnh nói nghe rất thật nhưng lại như không nói cái gì.
Thành Nghiêu nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Khí thế không tầm thường, lại còn giữ binh khí nên không phú cũng quý. Chẳng lẽ là đệ tử thế gia?
Thành Chỉnh nghĩ một chút rồi đột nhiên thở nhẹ:
- Ta nghĩ ra rồi. Bên cạnh đại hán đó còn có một thiếu niên. Hình như người đó và đại hán ngang hàng với nhau. Những kẻ khác thì dường như che chở cho thiếu niên đó... Lão gia! Nghe nói ở trạm kiểm soát chính là thiếu niên đó ra tay trước.
- Kiêu ngạo, động cái là giết người có chút phong phạm của đệ tử thế gia.
Thành Chỉnh kể lại khiến cho Thành Nghiêu rơi vào ngõ cụt. Y càng nghĩ càng thấy đám người Điển Vi có thể là đệ tử thế gia nào đó ở Dự Châu. Có thể khi ở trạm kiểm soát bị sai dịch làm cho nổi giận nên ra tay giết người, không hề có chút lưu tình. Bạn đang xem tại