Điển Vi và Hứa Chử có đồng ý hay không thì không biết... Nhưng thật ra Điển Mãn nói đúng, nếu Hứa Chử không đồng ý có lẽ Hứa Nghi cũng không thể mang theo tùy tùng.
Bộc Dương Khải đột nhiên vén màn xe:
- Thúc Tôn! Nếu họ muốn đi thì cho họ đi. Dù sao thì khi ngươi tới Hải Tây cũng cần người. Hai người bọn họ không chừng có thể giúp đỡ... Chưa nói nếu ngươi không cho họ đi, họ cũng sẽ đi thì chẳng phải rắc rối hơn hay sao?
Đặng Tắc suy nghĩ thì thấy lời nói đó cũng đúng.
- Nếu vậy thì các ngươi đi cùng... Có điều ta phải nói rõ là các ngươi phải nghe lệnh của ta.
- Đó là điều tất nhiên. - Điển Mãn còn thần thần bí bí lên tiếng:
- Đặng đại ca! Chúng ta còn có cả áo giáp.
Tào Bằng cảm thấy hai tên này không phải đến giúp mà mang tính chất quấy rối thì đúng hơn. Nhưng nếu Đặng Tắc đã đồng ý thì hắn cũng không tiện phản đối. Bộc Dương Khải nói đúng, trong tay Đặng Tắc đúng là không có người.
- Nếu vậy chúng ta lên đường thôi.
- Xuất phát! Xuất phát. - Hứa Nghi hét to rồi chỉ huy xe ngựa theo sau.
Tào Bằng thì tụt lại hẳn phái sau nhìn Điển Mãn và Hứa Nghi rồi không nhịn được mà nói với Vương Mãi:
- Ta thấy hai người này trốn tới đây.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tào Bằng gãi đầu cười khổ:
- Còn làm sao được nữa? Đuổi kịp họ. Chúng ta phải không để cho họ gây chuyện.