Một câu của Ngọc Châu đã ngăn lại những lời chưa nói hết của Tiêu lão phu nhân, nếu chủ nhân cửa hàng là một người khác, Ngọc Châu dùng huynh đệ trong nhà nhất định sẽ khiến vị chủ nhân kia nổi lên nghi ngờ, không có khả năng sẽ dễ dàng chấp thuận.
Sắc mặt bà khẽ biến, cười nói: "Nếu là như vậy thì không cần phiền phức. Chỉ là cùng người ta kết phường kinh thương thì càng cần phải cẩn thận gấp bội, có chuyện gì nhớ thương lượng với trong nhà nhiều hơn... Lúc trước trong thư con có nhắc đến chuyện muốn chọn mua ngọc thạch, ta đã cố ý dặn dò bên phía mỏ quặng chuẩn bị cho con. Chỉ là gần đây công nhân ở mỏ quặng nóng lòng muốn bạc, nhưng mẻ ngọc thạch này lại đặc biệt giữ lại cho con, không có bán cho nhà khác, không biết Ngọc Châu con có thể giao tiền lót đường trước, sau đó lại đi nhận hàng không?"
Ngọc Châu nghe tổ mẫu nói chuyện thật thật giả giả, chỉ hơi mỉm cười mà chưa vội trả lời ngay, Tiêu lão phu nhân nói có rất nhiều hàng hóa tồn tích là thật, nhưng phần giữ lại cho nàng lại trộn lẫn không ít tạp phẩm.
Theo như nàng biết thì lúc trước Hồ Vạn Trù tự nhận là có thể lãnh trọn phần làm ăn của hoàng thương, cho nên đầu tiên là dùng giá cao thỏa thuận mua rất nhiều ngọc thô của Tiêu gia nhưng xong xuôi đến hạn thì không chịu thu mua khiến Tiêu gia tồn kho rất nhiều nguyên liệu, cố ý hại Tiêu gia không có bạc xoay vòng, tranh thủ thời cơ dùng giá thấp mua lại mỏ ngọc thạch lâu đời của Tiêu gia.
Tiêu Sơn xảy ra chuyện, việc lớn trong nhà đều đổ hết lên đầu Tiêu lão phu nhân, nhưng trong nhất thời bà ta lại không tìm thấy người có thể thu mua nhiều ngọc thô như vậy. Vốn tưởng rằng lần này đã để cho Hồ Vạn Trù đạt được mục đích, nhưng việc khiến cho Hồ Vạn Trù không kịp trở tay chính là, suy nghĩ lần này của Thánh thượng lại không như mọi lần, chọn ra hai hoàng thương ngọc thạch. Cho nên Tiêu gia tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu muốn Hồ Vạn Trù không đạt được mục đích cũng chỉ có thể hy vọng Ngọc Châu có thể dùng giá cao mua lại mẻ hàng này.
Chỉ là người buôn bán ngọc thạch đều biết ngọc thô rất dễ bị tổn hại phẩm chất, cho dù là nhìn bên ngoài có tốt cũng không dám đảm bảo bên trong sẽ tốt như bên ngoài, nếu là mua ngọc thô thì trước tiên đều phải mở mấy khối ra xem thử trước, tính ra thì đều sẽ giữ lại đường lui, không bao giờ có chuyện đưa tiền trước rồi mới xem ngọc. Làm ra loại hành vi mua bán mạo hiểm lớn như vậy, chỉ có thể là hai bên đã hiểu rõ gốc rễ của nhau, sau khi có ăn ý mới có thể tiến hành, đại khái là mỗi bên nhường một bước, tế thủy trường lưu[1] được lâu dài.
[1] tế thủy trường lưu (细水长流 ): khe nhỏ sông dài (ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng), ở đây chỉ việc bớt tính toán trong việc làm ăn để hợp tác lâu dài
Tiêu lão phu nhân nói như vậy thật sự là vì mấy tháng nay công nhân của Tiêu gia đã không nhận được tiền công, nếu còn tiếp tục không trả, e là họ sẽ đánh đến tận cửa lớn Tiêu gia, cho nên mới cố ý khiến Ngọc Châu vì nhớ đến ân tình của Tiêu gia mà ra tay trợ giúp.
Ngọc Châu trầm ngâm một hồi, cảm thấy có mấy lời nên nói ra thì tốt hơn, vì thế lựa lời, tìm từ, nói: "Tổ mẫu yên tâm, nếu mẻ ngọc thạch này có màu sắc ôn nhuận, phẩm chất cao, tỉ lệ quả thật khiến người ta vừa ý, như vậy con ra giá đương nhiên cũng sẽ hợp lý. Nhưng hiện tại hàng chưa đến tay đã muốn con chi tiền, như vậy có phải không mấy ổn thỏa hay không?"
Tiêu lão gia kỳ thật không quen nhìn mẫu thân mình ép mua ép bán như vậy, lập tức lên tiếng làm dịu đi: "Cửa hàng này cũng không phải do một mình Ngọc Châu quyết định, loại chuyện lớn như xuất bạc sao một mình con bé có thể làm chủ. Lần này Tiêu gia chúng ta gặp một kiếp nạn, nếu con có thể ra tay trợ giúp một lần, thu mua mẻ ngọc thạch này, già trẻ lớn bé trong Tiêu gia ta đều sẽ vô cùng cảm kích, tiền kia thì muộn mấy ngày cũng không sao"
Tiêu lão phu nhân bởi vì nhi tử thể hiện tự tin như vậy, sắc mặt không nhịn được căng thẳng lên, trừng mắt liếc qua. Ngọc Châu làm như không thấy gì, mỉm cười: "Lần này phương Bắc có chiến loạn, con nhất thời không có thời gian đến Tây Bắc, nếu Tiêu phủ thật sự thiếu bạc, vậy con đây có một cách, không biết hai vị thấy có thỏa đáng hay không?"
Tiêu lão phu nhân nói: "Nếu có cách, không ngại nói ra nghe một chút?"
Ngọc Châu nói: "Nếu hàng còn chưa được xem mà đã chi tiền, chủ nhân tất sẽ không đồng ý. Nhưng Ngọc Châu có thể khuyên nhủ chủ nhân chi ra ít tiền, lấy danh nghĩa mua cổ phần trong mỏ ngọc của Tiêu gia, chủ nhân bảo đảm sẽ không nhúng tay vào việc làm ăn của mỏ ngọc, mỗi năm Tiêu gia chỉ cần chia cho chủ nhân chút ít hoa hồng, hơn nữa, hàng mà chủ nhân mua từ Tiêu gia phải được giá thấp hơn so với các thương gia khác một phần. Hai vị thấy thế nào?"
Tiêu lão gia "a" một tiếng, trầm ngâm không nói gì. Nay đã khác xưa, nếu là lúc trước ông tuyệt đối sẽ không chia sẻ quyền làm chủ mỏ ngọc với kẻ khác, tuy nhiên với tình hình hiện nay của Tiêu gia, ứng đối không tốt thì nhất định không phải chỉ có một cái mỏ ngọc mà có thể là toàn bộ Tiêu gia đều sẽ sụp đổ. Chuyện mẫu thân ông muốn Ngọc Châu trả hết tiền rồi lấy hàng sau là chuyện vô lý, nhưng cũng là miêu tả chân thật nhất về hoàn cảnh hiện tại của Tiêu gia. Nếu Ngọc Châu thật sự có thể thuyết phục được chủ nhân nàng tham gia cổ phần chứ không phải thế chân Tiêu gia làm chủ, vậy đối với Tiêu gia, điều kiện này cũng rất hậu đãi rồi.
Chỉ là cách này rõ ràng không bằng với ý của Tiêu lão phu nhân. Cả đời Tiêu lão phu nhân đều rất mạnh mẽ, sau khi Tiêu lão thái gia ra đi, một mình bà chống đỡ Tiêu gia nhiều năm, đã quen ăn trên ngồi trước, hiện tại lại nghe được mấy chữ "chia cổ phần" từ trong miệng đứa cháu gái mà mình nhìn lớn lên từ bé, chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai. Bởi vì ở trong lòng bà, trước sau gì Ngọc Châu cũng là người ngoài, sao có thể nhúng tay vào tổ nghiệp của Tiêu gia? Tuy rằng sắc mặt nhìn không được tốt lắm, nhưng bà thật sự khôn khéo hơn quá nhiều so với Vương phu nhân, dù trong lòng có bất mãn nhưng vẫn chưa mở miệng làm khó dễ.
Ngọc Châu nhìn sắc mặt Tiêu lão phu nhân và Tiêu lão gia cũng có thể đoán được mấy phần suy nghĩ của bọn họ, nàng mỉm cười: "Việc hệ trọng, Ngọc Châu cũng muốn báo với chủ nhân trước đã, nếu chủ nhân không đồng ý, vậy Ngọc Châu cũng hết cách, hay là hai vị cũng trở về thương lượng một phen trước đã."
Lần này Tiêu lão phu nhân dẫn theo hai người có chút tình nghĩa với Ngọc Châu ở Tiêu phủ là Tiêu lão gia và Ngũ cô nương, là vì muốn Ngọc Châu có thể bận tâm đến tình nghĩa với Tiêu gia, nhìn thấy Ngọc Châu chỉ bày ra dáng vẻ "trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn", trong lòng bà ta thất vọng hoàn toàn. Lập tức uyển chuyển từ chối lời mời ở lại ăn cơm, muốn ra phủ ngay.
Ngũ cô nương lại không muốn đi, vừa rồi nghe tổ mẫu và phụ thân nói chuyện về khu mỏ với Lúc muội, nàng nghe mà cảm thấy vô cùng không thú vị.
Lúc trước nàng ta nghe nói Lục muội và Thái úy ở bên nhau thì vô cùng kinh ngạc, tò mò không biết Lục muội làm thế nào mà lại theo được vị Thái úy đại nhân phong lưu phóng khoáng đệ nhất của các thế gia, Nghiêu gia chính là gia tộc có thể so độ hiển quý với Hoàng gia, một nhà không phải coi trọng nhất là nề nếp gia phong sao, sao có thể chấp nhận một phụ nhân bị chồng bỏ như Lục muội được? Nhớ đến vị Thái úy dáng vẻ tuấn lãng khi chạy như bay ở cổng thành kia, lại yêu sâu sắc Lục muội, nội tình bên trong rõ ràng còn hấp dẫn hơn nhiều so với mấy loại thoại bản về tài tử nghèo với giai nhân mà thường ngày hay xem ở tiệm sách nàng ta muốn hỏi riêng Lục muội về huyền cơ bên trong chuyện này, cho nên rề rà không muốn đứng dậy.
Tiêu lão phu nhân thấy vậy, cười giữ chặt tay Ngọc Châu, nói với nàng: "Lão Ngũ này đã lâu không gặp con, lúc ở nhà vẫn luôn ồn ào nói muốn ở bên cạnh con nhiều hơn, không biết để nó ở lại có tăng thêm phiền phức cho con không?"
Về loại chuyện nhỏ này, Ngọc Châu cũng không muốn từ chối tổ mẫu, mỉm cười nói: "Nếu không chê phòng ở thô sơ, Ngũ tỷ muốn ở lại bao lâu cũng được, lúc con ở kinh thành có mua ít lễ vật cho tổ mẫu và phụ mẫu, vừa khéo lần này tổ mẫu mang theo về đi ạ."
Tán gẫu mấy câu về việc nhà một hồi, Tiêu lão phu nhân đã khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh, mở miệng nói: "Nếu Trân Nhi không muốn trở về, vậy thì ở lại chỗ Lục muội con cũng được."
Lời này thật hợp tâm ý của Tiêu Trân Nhi, ở chinh quan này có rất nhiều quân tướng xử lý việc quân qua qua lại lại, suốt dọc đường đi, hễ sốc lên màn xe là có thể nhìn thấy vô số trai trẻ anh tuấn giỏi giang, có chút thú vị hơn so với trấn Ngọc Thạch, huống chi có Lục muội làm bạn sẽ không cô đơn, nàng ta lập tức hoan thiên hỷ địa (vô cùng vui mừng) mà ở lại.
Bởi vì Tiêu lão phu nhân và Tiêu lão gia còn muốn đi Lâm trấn, thúc giục thu lại một khoản nợ năm xưa, lấy đó xoay vòng vốn giải quyết nguy cơ trước mắt, thế nên cũng không dừng lại thêm mà lập tức lên xe xuất phát.
Không có tổ mẫu ngồi một bên trấn áp ước thúc, Tiêu Trân Nhi liền cảm thấy tự do, vui vẻ hơn rất nhiều.
Đến khi thị nữ sắp xếp xong hành lý của nàng ta, sau khi thay đổi một bộ y phục nhẹ nhàng, nàng ta liền kéo lấy tay Ngọc Châu ngồi trên giường đất tán gẫu.
"Lục muội, không phải nói Thái úy có ý muốn cưới muội sao, hay là hắn đang lừa muội vậy? Sao lại để muội ở căn nhà không đáng tiền cỡ này hả? Vừa rồi lúc thị nữ dẫn chúng ta đi vào trong viện, ta còn cho rằng là chúng ta đi nhầm chỗ đấy!"
Kỳ thật căn nhà này đúng là do Thái úy tỉ mỉ chọn lựa, cách căn nhà này không xa chính là đại doanh của quan quân coi giữ chinh quan, binh sĩ đương nhiên sẽ chăm chỉ trông nom căn nhà này thật chu toàn, hơn nữa Ngọc Châu không thích tôi tớ thành đàn, đương nhiên nhà càng nhỏ càng có thể coi sóc chu đáo hơn rồi.
Bằng không sắp xếp một căn nhà lớn cũng chỉ hấp dẫn trộm cắp đột nhập mà thôi!
Chỉ là chi tiết nội bộ này, Ngọc Châu lười giải thích cho Tiêu Trân Nhi nghe, chỉ hàm hồ nói mình ở Tiêu gia dạy điêu khắc ngọc thạch, vì vậy mà kết bạn được với Thái úy, quá trình được hắn yêu thích, sau đó liền cười ngắt lời, nói: "Chừng ấy thời gian không gặp, Ngũ tỷ đã định hôn sự chưa?"
Tiêu Trân Nhi nghe vậy, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống: "Lục muội, muội cũng biết, hiện tại tổ nghiệp nhà chúng ta kinh doanh xuống dốc, lúc trước thật ra cũng có mấy vị công tử không tồi đến cầu hôn, nhưng khi nghe nói đến cảnh ngộ hiện tại của nhà ta, thậm chí có người không biết dùng cách gì, sau khi nghe được tin tức Nhị tỷ ở trong cung bị thất sủng, liền không còn đến cửa nữa... Nương nói đều là bởi vì trước kia ta kén chọn, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tương lai ta chỉ có thể gả cho đồ tể (người mổ gia súc, gia cầm) làm tục huyền (vợ kế)."
Nói đến đây, gái lỡ thì Tiêu Trân Nhi cảm thấy bi thương sâu sắc cho chính phận mình, bật khóc thành tiếng.
Ngọc Châu nhìn Ngũ tỷ khóc đến thương tâm như vậy, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Dáng vẻ thanh tú như vậy, sao lại không ai muốn chứ, sao lại phải gả cho đồ tể? Nương nói như vậy có lẽ cũng chỉ là vì tức giận tỷ thôi. Có điều nương nói cũng có chỗ đúng, Ngũ tỷ không thể quá kén chọn, một lòng muốn gả vào nhà quan, tỷ xem Nhị tỷ đi, có thể vào cung là phong quang cỡ nào, nhưng ấm lạnh thế nào chỉ riêng mình biết, cũng có khổ sở nói không nên lời, cho nên nếu trong đệ tử bình dân có người tâm đầu ý hợp, đối xử chân thành thì đều là lương xứng!"
Tiêu Trân Nhi nhỏ giọng nức nở, thực tế trong lòng lại không để tâm lời Ngọc Châu nói, giữa tỷ muội sợ nhất ganh đua, mới vừa rồi nàng ta khóc thương tâm như vậy, cũng chỉ là vì nghĩ đến một vị tỷ tỷ của mình thì gả cho Hoàng thượng, một vị muội muội lại sắp gả cho Thái úy quyền khuynh triều dã, đây là phong quang cỡ nào chứ? Thổi gió bên gối một chút, chính là nắm quyền sinh sát thật lớn đối với những văn võ bá quan kia.
Nhưng nếu nàng ta thật sự gả cho đồ tể, tương lai có thể nghĩ đến, ước chừng cũng chỉ có thể là mụ bán thịt heo, béo béo gầy gầy, sao có thể so với một người tay nắm quyền sinh sát.
So sánh hai bên tương quan một lượt, đó chính là thảm kịch nhân gian, khiến người đau đớn muốn chết.
Nàng ta lập tức lau nước mắt, nói: "Lục muội, trước hết muội đừng lo việc mua bán ngọc thạch vội, chọn cho tỷ một nhà chồng tốt mới là đúng đắn, dưới tay Thái úy có thật nhiều thanh niên tài tuấn, lại có vị nào chưa cưới chính thê không? Giới thiệu một vị cho tỷ mới là chuyện nên làm!"
Ngọc Châu không nhịn được mà hơi bật cười, cái gì gọi là nương theo chủ soái, mấy bộ hạ của Nghiêu Mộ Dã nàng đều đã gặp, tuy rằng phần lớn đều là võ tướng xuất thân bình dân, nhưng mỗi người đều là mắt cao hơn trán, trên người mang theo một loại khí thế cao ngạo không khác gì được Nghiêu Mộ Dã chân truyền, dường như không mấy tán thành đối với việc Thái úy ưu ái một phụ nhân bị chồng bỏ lại còn xuất thân thương hộ, ánh mắt ít nhiều cũng mang theo đánh giá, nếu nàng tự tiện làm mai kéo dây tơ hồng, phỏng chừng cũng sẽ là bị ‘ngã’ đến mức mũi dính đầy tro bụi mà trở về.
Nhưng trong nhất thời phía Ngũ tỷ cũng không tiện từ chối. Dựa theo tình hình hiện tại của Tiêu gia, nhân duyên của Ngũ tỷ đúng là rất khó. Nếu có chọn được người thích hợp, nàng vẫn chấp nhận thay Ngũ tỷ nối dây tơ hồng một lần.
Sau mấy ngày, dường như lại quay về những ngày tháng trước kia, Ngọc Châu dốc lòng điêu khắc, Ngũ ŧıểυ thư kia lại thường xuyên làm gián đoạn, nhưng thật ra là để kêu Ngọc Châu nghỉ ngơi một lát, tránh để đôi mắt kia mệt đến chết.
Nhưng mỗi lần Ngũ cô nương với vẻ mặt hưng phấn nhào vào phòng đều là những lúc có binh sĩ từ quân doanh đến đưa gạo và thực phẩm cho viện của Ngọc Châu, đặc biệt là những lúc có binh sĩ tháo vát khiêng đồ vào sân, hai cánh tay cường tráng kia khiến cho Tiêu Trân Nhi nhìn đến mặt đỏ tim đập nhanh.
Chỉ là hôm nay, khi Ngũ cô nương nhào vào trong phòng, giọng nói đều hơi run nhè nhẹ, trực tiếp lôi kéo Ngọc Châu, nhỏ giọng nói: "Tốt... muội muội tốt, vị công tử dừng lại trước cửa viện của muội kia là người quen cũ? Nếu là chàng ấy, cho dù bây giờ chàng không có công danh, chỉ là một bách tính bình dân... ta... ta cũng chấp nhận! Mau ngừng tay! Mau ra xem một chút, chàng ấy là người phương nào?"
Ngọc Châu còn chưa kịp buông đao khắc ngọc trong tay đã bị nàng ta vừa túm vừa kéo chạy một mạch đến cửa viện. Quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa ngừng ở cửa.
Trên xe có một công tử dáng vẻ không tầm thường đang nói chuyện với thị vệ gác cửa, cũng cho tên thị vệ kia xem công văn thông hành của mình.
Đến lúc nhìn thấy Ngọc Châu ra tới, vị công tử kia ôn tồn lễ độ mà cười nói: "Lục ŧıểυ thư, đã lâu không gặp."
Tiêu Trân Nhi vừa thấy Lục muội thật sự là có quen biết vị công tử này, lập tức hưng phấn lén nhéo tay Ngọc Châu.
Ngọc Châu lại là hơi cười khổ, Ngũ tỷ của nàng ấy à, phẩm vị đúng là trước sau như một, luôn chọn nhất đẳng!
Chỉ thấy người đang đứng thẳng trước mặt đây đúng là Đại công tử Bạch Thủy Lưu của Bạch gia, thế gia đang đứng sánh vai cùng Nghiêu gia.
Nếu chỉ bàn về phẩm mạo dáng người, không đề cập đến thân phận thế gia, Bạch thiếu gia cũng là một trân phẩm cực kỳ hiếm có, khí thế mà thế gia dưỡng ra thật sự là không thể thấy được ở Tây Bắc.
Nhưng nếu muốn vị công tử của công hầu thế gia nhất đẳng này cưới Ngũ tỷ, thứ cho nàng - người chưa từng làm bà mai này không đủ từng trải, bất lực nha!
Vì thế sau khi nàng cười khổ một trận thì liền tiến lên thi lễ, nói: "Không phải Bạch thiếu gia đi Tây Bắc làm việc sao? Thế nào mà lại vừa khéo đi ngang qua đây vậy?"
Bởi vì thị vệ không cho vào, Bạch thiếu gia phải tốn chút miệng lưỡi, nhưng hắn lại không hề bực bội mà vẫn ôn hòa như cũ, lúc này thấy Ngọc Châu, hắn lập tức cười nói: "Cũng là bởi vì việc công mà tới đây, lại nghe nói Lục ŧıểυ thư cũng tạm trú ở đây nên mới ghé qua thăm hỏi một chút, mong ŧıểυ thư thứ cho mạo muội."
Ngọc Châu thân là chủ nhà, đương nhiên phải tận hết đa͙σ đãi khách, sau khi chào hỏi xong liền mời Bạch thiếu gia đi vào uống chén trà.
Đôi mắt Tiêu Trân Nhi sáng cả lên, chỉ cảm thấy nhân duyên của nàng ta đã ở trước mắt đây rồi.