May mắn là mùi vị của món trứng ngỗng này không tệ, hành dầm tương kia cũng là do nha hoàn Giác nhi đã pha sắn từ sáng sớm, chấm một chút rồi ăn cùng với cơm thật sự không tồi.
Ngọc Châu vẫn luôn bận rộn lấy cơm lấy đũa cho hắn, sau đó cũng ngồi xuống cùng ăn, chưa từng để ý đến trên chóp mũi mùi còn dính ít tro bụi, thấy Thái úy vẫn luôn dùng ánh mắt quái dị mà nhìn nàng chằm chằm, không nhịn được trừng to mắt, cẩn thận hỏi: "Sao vậy? Trứng ngỗng cũng khó ăn ư?"
Nghiêu Mộ Dã nhìn dáng vẻ không biết gì của nàng, trong lòng lại cảm thấy ŧıểυ phụ nhân thế này thật đáng yêu. Thân là công tử thế gia, đương nhiên chưa từng trải nghiệm cuộc sống nam cày nữ dệt, trôi qua những ngày cử án tề mi của một đôi phu thê bình thường.
Chính là hiện tại trong phòng ăn cũng không có thị nữ vây quanh, chỉ có hắn và Châu Châu, tuy rằng mùi khét vẫn tràn ngập xoang mũi như cũ nhưng còn có thêm một mùi vị khó nói nên lời nữa đang chậm rãi lan tràn ra từ lồng ngực, khiến hắn sinh ra vài phần cảm giác hạnh phúc của bá tánh bình dân. Vì thế hắn duỗi tay kéo ŧıểυ phụ nhân đang chuẩn bị xoay người trở lại phòng bếp làm mấy món ăn vào trong ngực, rồi nâng tay kia lên, lau đi tro bụi trên chóp mũi nàng.
Lúc này Ngọc Châu mới biết trên mũi mình vẫn luôn dính tro bụi, lập tức hơi quẫn bách, dáng vẻ mặt đỏ thẹn thùng chọc cho Thái úy không nhịn được hôn lên má nàng một cái.
Hiện tại Ngọc Châu không chịu được nhất chính là nàng và Thái úy cứ dây dưa không rõ, lập tức đứng dậy, lui về sau vài bước, thấp giọng nói: "Thái úy... chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa..."
Nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống mấy phần, sắc mặt Thái úy thay đổi liên tục, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
Nhưng Ngọc Châu lại không thể chấp nhận được việc Thái úy tiếp tục đánh thái cực mềm như bông thế này, nàng nói: "Thái úy đã biết tâm ý của ta, tuy Thái úy đối với Ngọc Châu ân trọng như núi, nhưng Ngọc Châu không muốn có dính dáng đến tình yêu, cũng không muốn Thái úy vô tình sinh ra tiền lệ, hiện tại tiệm ngọc đã khai trương, đợi sau khi Ngọc Châu kiếm được vàng bạc, tất nhiên sẽ cố hết sức hồi báo lại Nghiêu phủ, ngài và ta..... cứ theo lời Thái úy đã nói lúc trước, cứ như vậy, cắt đứt đi!"
Thái úy ăn từng ngụm cơm, dùng sức như nhai gân bò vậy, lại nuốt vào từng ngụm, đợi nuốt xong mới mở miệng: "Viên Ngọc Châu, nàng coi ta là tên ngốc à, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của nàng? Bổn Thái úy còn hiếm lạ chút thật lòng này của nàng sao? Nàng không tim không phổi cũng không sao cả, dù sao tại hạ cũng không phải hạng người nhàm chán chỉ biết vây quanh đàn bà, chỉ là trước mắt tuổi tác ta đã lớn, luôn muốn sinh con nối dõi, hôn ước giữa hai ta cũng không phải hôm nay mới định, làm người luôn cần có chút đáng tin mới được, không thể cứ chỉ biết trục lợi xong rồi đi như thương nhân được, chỉ muốn lợi dụng xong rồi thu tay lại? Làm người luôn phải trọn vẹn trước sau nha!"
Ngọc Châu thật sự không ngờ đến Thái úy lại dùng thái độ như quân tử từ trên cao nhìn xuống thế gian để nhìn mình… Nhưng là nếu nói đến chữ tín, lúc trước hắn hùng hồn tuyên bố "Cút" chẳng lẽ là đánh rắm?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng lập tức xuất hiên tức giận, đang muốn mở miệng phản bác thì tên khốn kiếp Thái úy kia lại nói: "Hiện tại sắp đến lúc đại quân đối chiến, ta ngày ngày lao tâm lao lực, chỉ muốn đến chỗ này của nàng tìm chút thanh tịnh, nếu trong lòng nàng đã có Đại Ngụy, thương tiếc những bá tánh nơi biên cương kia, hẳn cũng hiểu được đa͙σ lý săn sóc thủ quân, nếu nàng muốn ầm ĩ với ta, thật khiến cho người ta nổi lên lòng nghi ngờ nàng là mật thám do Bắc nhân phái đến làm dao động lòng quân đó! Vậy phải thẩm vấn một lần thật kĩ mới ổn thỏa!"
Cái mũ sắt này chụp xuống đầu, cho dù là nam nhi nhiệt huyết dâng trào cũng sẽ bị ép đến gãy cả cổ. Tuy Ngọc Châu là một người rất có hàm dưỡng cũng tức giận đến mức đỏ hết cả mặt, chỉ đành nghẹn ngào nói: "Nếu đã vậy thì xin Thái úy đại nhân cứ theo phép công mà làm đi, thẩm vấn ta!"
Nghiêu Mộ Dã nghe được lời này lại như cầu mà không được, sau khi dùng nước trà súc miệng đứng dậy, vung cánh tay sắt lên, dùng một tay kẹp lấy ŧıểυ phụ nhân, đi thẳng vào phòng ngủ "thăng đường mở thẩm".
Ngọc Châu tức giận đến mức nhe răng cắn lên cơ ngực rắn chắc của hắn, nhưng lại nghe Thái úy dùng giọng điệu sủng nịch nói: "Đây là đói bụng sao? Đợi lát nữa ta sẽ cho nàng dùng quỳnh tương bổ dưỡng..."
Ai muốn uống cái thứ "quỳnh tương" xui xẻo kia của hắn chứ? Ngọc Châu phát hiện từ sau khi nam nhân này rời kinh vào quân doanh càng thêm không thèm để ý đến thể diện của đệ tử thế gia, bất kỳ lời không biết xấu hổ nào cũng có thể nói ra khỏi miệng, càng là hành động hạ lưu thì càng làm đến thuận tay...
Đến khi vất vả lắm mới ngừng lại, thái dương Ngọc Châu đã ướt mồ hôi, nằm bò trước ngực hắn, hơi hơi thở dốc một hồi mới bình phục lại, bỗng nhiên nhớ đến mấy chữ "con nối dõi" mà hắn vừa nhắc lúc nãy, có chút không yên lòng mà nói: "Ta... sẽ không cần phải có ngay bây giờ chứ..."
Nghiêu Mộ Dã nhắm hai mắt, ôm nàng, hồi tưởng lại dư vị mới vừa rồi, nghe vậy thì hơi trợn mắt, nói: "Ta đều có chừng mực, sao có thể để nàng chưa thành thân đã có thai? Nhưng nàng cũng phải phối hợp một chút, nếu cứ luôn kẹp chặt ta không buông, ta bên này không kịp lui lại, cũng sẽ xảy ra chút ngoài ý muốn..."
Ngọc Châu sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ra hắn đang có ý gì, nhất thời lại tức giận đến ửng đỏ cả mặt, có một khắc thật hy vọng đại nhân vì nước mà hi sinh thân mình cho xong!
Quấn quýt triền miên trôi qua một đêm, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Nghiêu Mộ Dã đã đứng dậy, trở về đại doanh trước.
Ngọc Châu đang ngủ ngon lành trong ổ chăn cũng bị hắn kéo ra khỏi, mạnh mẽ ép buộc nàng mặc quần áo vào, đi ra cửa viện tiễn hắn.
Tiếp đãi quân một đêm, đương nhiên là phải làm đến toàn diện, nếu không khiến lòng quân dao động thì thật là không ổn, đầu tóc Ngọc Châu rối tung, híp đôi mắt buồn ngủ mông lung, gắt gao dùng một chiếc áo choàng dày nặng bọc chặt lấy bản thân rồi theo sau Thái úy, dưa hắn đến tận cửa.
Thái úy vốn chuẩn bị lên ngựa lại đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng, xoay người nói với giai nhân đang mệt mỏi: "Quay về luyện trù nghệ thật tốt cho ta, không được lười biếng, nhất định trước khi gả đi phải luyện được một hai phần, đừng khiến trượng phu nàng ghét bỏ nàng! Lần sau trở về, ta muốn kiểm tra tiến triển học hành..."
Đôi mắt vốn đang buồn ngủ của Ngọc Châu thế nhưng lại hơi hơi mở ra, không đợi Thái úy đại nhân giáo huấn xong, nàng bày ra vẻ mặt không cảm xúc hung hăng sập cửa gỗ lại, suýt nữa thì đã đập vào khuôn mặt tuấn tú danh chấn thiên hạ kia của Thái úy.
Nhóm thị vệ của Thái úy cách khá xa, chỉ nhìn thấy tình hình là Đại soái của bọn họ bị nữ nhân đóng cửa từ chối ở bên ngoài, không nhịn được thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Vốn tưởng rằng Thái úy luôn luôn lãnh ngạo sẽ giận tím mặt, duỗi chân đá cửa vào rồi thu thập phụ nhân kia. Nhưng Thái úy đại nhân... thế mà lại còn cười, còn mang theo khuôn mặt vẫn ẩn hiện ý cười kia leo lên ngựa, cứ như vậy nghênh ngang rời đi... Đây chẳng lẽ là trời giáng dị tượng báo hiệu điềm dữ sao?
Nghiêu Mộ Dã dẫn thân binh rất nhanh đã mang theo lương thảo dời đi.
Nhưng Ngọc Châu vẫn chưa được yên tĩnh, không được mấy ngày, rất nhanh đã có mấy vị khách không mời mà đến khác ghé thăm.
Kỳ thật cũng không tính là ngoài dự đoán, vào lúc Ngọc Châu viết thư rời kinh thì đã liệu trước được Tiêu gia nhất định sẽ chủ động tìm đến nàng. Chỉ là không ngờ tổ mẫu Tiêu gia sẽ chủ động ra mặt.
Ngọc Châu luôn là người trọng ơn nghĩa, cái ơn thu nhận và dưỡng dục năm đó cũng sẽ không vì đủ loại không tốt của Tiêu gia mà xóa bỏ, nên lễ tiết vẫn là phải có, vì vậy khi nghe nói xe ngựa của tổ mẫu đang ngừng ngoài cửa phủ, nàng liền vội vàng chải sơ qua búi tóc, sau khi sửa sang lại váy áo cho chỉnh tề thì lập tức ra ngoài nghênh đón.
Đến khi nàng ra đến nơi, Tiêu lão phu nhân đã xuống xe ngựa, đang ngẩng đầu đánh giá căn nhà không mấy thu hút này.
Thấy Ngọc Châu ra đón, trên mặt thế nhưng lại hiện lên một ý cười đen tối không rõ hàm ý.
Ngọc Châu bước về phía trước, thi lễ vấn an tổ mẫu, lúc này mới thấy Tiêu lão gia cũng đến, đi theo bên cạnh còn có Ngũ cô nương Tiêu Trân Nhi. Nhưng lại không thấy bóng dáng Vương phu nhân đâu, đến cả Tiêu Sơn cũng không thấy tăm hơi.
Tiêu Trân Nhi này đúng là chân thành nhớ nhung Lục muội của nàng ấy, lúc này còn chưa xuống xe ngựa đã hưng phấn hô: "Lục muội, tổ mẫu dẫn ta và phụ thân đến thăm muội đây."
Nhưng Tiêu lão gia lại chỉ cảm thấy xấu hổ, chuyện trong kinh thành lúc trước kia ông rất rõ ràng, vì vậy mới không tiện ngẩng đầu nhìn Ngọc Châu.
Sau khi Ngọc Châu mỉm cười chào hỏi xong liền mời người của Tiêu gia vào trong phủ.
Lúc này Tiêu lão gia mới thanh thanh giọng, nói: "Ngọc Châu... Theo lẽ thường, Thái úy có lệnh, chúng ta cũng không tiện quấy rầy con, nhưng hiện tại Tiêu gia thật sự là quá khó khăn, mới phải nhờ con giúp đỡ lần này."
Lòng Ngọc Châu khẽ xao động, lên tiếng hỏi: "Thái úy có lệnh? Mệnh lệnh thế nào?"
Tiêu Trân Nhi ở một bên xen lời: "Muội không biết sao? Thái úy lệnh cho Tiêu gia xóa bỏ tên họ của muội trong gia phả ở từ đường, nói rõ từ đây về sau, muội và Tiêu gia không còn quan hệ gì nữa."
Về việc này, đúng là Ngọc Châu không biết thật, sau khi hỏi xong thì thầm tính toán ngày tháng, hẳn là vào lúc nàng và Thái úy định xong hôn ước. Bị Tiêu gia xóa tên, thật ra Ngọc Châu cũng không để ý đến, nhưng là chuyện lớn như vậy mà nam nhân kia lại chưa từng thông báo với nàng một câu.
Nam nhân tay nắm quyền khống chế triều cương và đại sự thiên hạ bậc này, đối với việc quê quán của một nữ tử yếu đuối lại càng thêm tùy tâm sở dục, tự mình quyết đoán. Ngọc Châu không nhịn được hoài nghi, lúc trước hắn nói muốn đưa tên tuổi nàng vào gia phả của nhà Viên Thị lang có phải cũng không phải là lời nói thuận miệng hay không, mà là hắn tự chủ trương, lén sửa đổi thân gia của nàng?
Nghĩ vậy, nơi ấn đường lại ẩn ẩn xuất hiện một trận đau đớn co rút.
Chính là việc mà trong lòng Tiêu lão phu nhân để ý cũng không phải là việc tên họ trên gia phả.
Sau khi bà uống mấy ngụm trà thì mở miệng hỏi: "Đứa nhỏ này là ta nhìn nó lớn lên, tâm địa là thiện lương nhất. Tuy rằng bị Thái úy ép buộc xóa đi tên tuổi, nhưng trong lòng con, con vẫn mãi là người của Tiêu gia, bằng không sao lại viết thư về cho nhà đây? Hiện giờ, con thành Hoàng thương, đó cũng là vinh quang của Tiêu gia ta, không biết công việc trong cửa hàng thu xếp đến đâu rồi?"
Ngọc Châu cười cười, nói: "Cũng ổn ạ."
Tiêu lão phu nhân thở dài, nói: "Nếu là có quá nhiều việc, không lo liệu hết được thì cũng chớ có cắn răng chống đỡ, con đứa nhỏ này, trước đây chưa từng kinh thương, trong nhất thời khẳng định là thiếu chút kinh nghiệm, bằng không ta để phụ thân con đến giúp con thu xếp chút việc vặt, ngay cả những việc như chọn vật liệu thô, mấy ca ca đệ đệ kia của con đều là tay nghề tốt, dù sao cũng là người trong nhà, sẽ yên tâm hơn chút....."
Tiêu lão phu nhân còn định nói thêm, Ngọc Châu đã mỉm cười, ngắt lời bà: "Cửa hàng của con là do môn sinh của Nghiêu lão tướng quân cho mượn, hẳn là cũng vì nể mặt mũi Nghiêu phu nhân mà cho con mượn, chính là người cũ trong tiệm đã có vài người, hắn cũng lo lắng con thiếu kinh nghiệm như tổ mẫu ngài vậy, cho nên trước đó đã nói xong, trưởng quầy nhân sự trong tiệm đều do hắn sắp xếp, con chỉ cần lo điêu khắc ngọc và chọn vật liệu thô, những việc khác thật sự là không được tự ý, nếu như tổ mẫu muốn thay huynh trưởng và các vị đệ đệ tìm kiếm công việc, vậy để ngày mai con viết thư đi hỏi vị chủ nhân một chút."